Đông hải tiếp giáp với biên giới trung bộ.
Viên Thạc cầm trong tay ngọc truyền tin, nhe răng trợn mắt mà cười, “Đủ ác!”
Đạn diệt thành cũng bắn ra.
Hơn nữa không chỉ là một viên.
Từ gia đúng là hung ác, Từ Khánh cũng rất hung ác.
Đương nhiên, đã trở thành kẻ thù một mất một còn với nhau, Lý Hạo đã giết đến tận cửa, người ta vận dụng đạn diệt thành cũng không có gì lạ, Viên Thạc cũng không vì vậy mà nổi giận, thực ra sự tổn thương mà đạn diệt thành gây ra cho cường giả cũng không lớn đến như vậy, thật sự bị chấn nhiếp ngược lại là người bình thường.
Dùng đạn diệt thành… kỳ thực không hợp quy củ, mặc kệ là phía quan phương hay là võ lâm.
Những thứ như quy củ này… người ta cũng không thèm để ý, vậy cũng không có cách khác.
Viên Thạc nở nụ cười, giờ phút này cũng không biết là nên giận hay nên cười.
Nhìn biển cả trước mắt, đối diện, chính là đại lục phương đông.
Phía trước, còn có một cây cầu bắt ngang.
Cầu lớn của Đông hải.
Đây là do đại lục phương đông đã xây dựng, xuyên qua trung bộ và đông bộ, có thể xem như là nơi chật hẹp nhất của đông hải, toàn bộ chiều dài hơn 300 dặm, đây nếu là ở thời đại không có siêu năng, thì chính là một công trình không thể nào hoàn thành nổi.
Nhưng ở thời đại bây giờ, có siêu năng thì đã có thể chế tạo nên kỳ tích.
Nhưng Viên Thạc cũng không lấy làm kinh ngạc.
Đây thì có là gì đâu?
Trong sách cổ đã ghi chép qua, năm đó thời đại của cổ văn minh, thậm chí đã chế tạo qua bức tường vây cao đến ngàn mét, bao quanh một phương của thế giới, rào chắn toàn bộ địa quật.
“Ranh con…ngươi đúng là biết gây tai họa, nhất định phải đến địa bàn của người ta để gây thị phi làm gì không biết?”
Viên Thạc lẩm bẩm một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao, thạch đao bây giờ có một số dịch trong suốt óng ánh, đó là thạch đao thần binh của bát đại gia.
Viên Thạc cũng không phải am hiểu binh khí cho lắm.
Nhưng cũng không đại biểu không biết dùng binh khí, đó là hoàn toàn tương phản, lão sử dụng binh khí còn mạnh và thuần thục hơn so với những võ sư bình thường rất nhiều, chỉ là không bằng những cường giả đỉnh cấp có khả năng đặc biệt kia.
Nhưng thạch đao cũng là vô cùng kiên cố có thể phá bất cứ thứ gì, ngược lại là dùng rất tốt.
Lão vừa sải bước lên cầu lớn.
Hai bên cầu lớn đều có quân đội đóng giữ, phía trung bộ là trú quân của hành tỉnh phụ cận, đối diện thì là Định Quốc quân đóng giữ.
Cầu kia, cũng không phải bất cứ ai cũng có thể vượt qua.
Lúc Viên Thạc đi tới, rất nhanh liền có cường giả bay đến, quát lên: “Cầu này không đi được, nếu muốn đi đông bộ thì đi đường thủy!”
Cầu xây xong lại không cho đi sao?
Viên Thạc trông rất nhã nhặn, nhìn thoáng qua tên tướng lĩnh kia tươi cười: “Nghe nói, Từ Khánh chế tạo cây cầu Đông hải này, xuyên qua trung bộ và đông bộ, nguyên nhân là do hành tỉnh Đông Tân đã đầu hàng Từ gia, có thật hay không?”
Sắc mặt tướng lĩnh kia thay đổi, nghiêm nghị quát lớn: “Ngươi là người phương nào?”
Về phần thật hay giả… đương nhiên là thật.
Nếu là giả, Từ Khánh điên rồi sao mà đầu tư nhiều như vậy, phải trả cái giá lớn như vậy để chế tạo cây cầu lớn này, chẳng phải là để trung bộ thuận tiện xâm lược hay sao?
Vừa khéo tương phản, dã tâm của Từ Khánh rất lớn.
Chế tạo cây cầu lớn Đông hải này là vì bản thân muốn tiến vào trung bộ.
Mà bên kia đầu cầu, tự nhiên không thể là kẻ địch được, chỉ có thể là người một nhà hoặc là bằng hữu, người thật sự nắm giữ hành tỉnh Đông Tân thực ra là đời sau của tướng quân dưới trướng Định Quốc quân của Từ gia năm đó.
Là người đã từng đi theo Định Quốc Công đời thứ nhất.
Những việc này kỳ thực trước kia Viên Thạc không quan tâm, không có quan hệ gì với lão.
Nhưng giờ phút này, lão lại nở nụ cười sáng lạn: “Hôm nay ta nhất định phải đi cây cầu này, ngươi tránh ra, ta thấy ngươi không biết ta, đại khái thân phận không lớn, ta phải đi qua bên kia để gây phiền phức cho Từ gia, ngươi tránh ra thì ta không giết ngươi, đừng ép ta phải ra tay độc ác!”
Sắc mặt tướng lĩnh kia biến hóa.
Dám nói ra những lời này, có thể người nói ra những lời này… đều không tầm thường!
Gã có chút kiêng kỵ, nhưng cây cầu lớn Đông hải này là cây cầu nối chiến lược cực kỳ trọng yếu, mấu chốt là giờ phút này, giữa cầu lớn của Đông hải kia có chút vấn đề, không phải là cầu hỏng, mà là bây giờ có rất nhiều hải tặc đang tụ tập ở giữa cầu nối, lấy cầu lớn Đông hải làm giới hạn, đang nhanh chóng khuếch đại, chuẩn bị vây quét Lý Hạo.
Lúc này, tuyệt không thể để bất cứ kẻ nào tiến vào cầu lớn.
Tướng lĩnh nhanh chóng truyền âm bốn phía, trong nháy mắt, quân doanh nơi xa có chút động tĩnh, lượng lớn siêu năng xuất hiện.
Viên Thạc nhíu mày: “Cách cả một Đông hải, vậy mà các ngươi vẫn muốn bán mạng cho Từ gia?”
“Không hiểu ngươi đang nói cái gì?”
Người kia quát lớn: “Mau chóng rời khỏi, nơi đây chính là yếu địa của Đông Tân, vả lại giờ phút này, chúng ta đang chấp hành quân vụ… bất cứ ai cũng không được thông qua!”