Triệu thự trưởng nhìn về phía Đông, hơi nhíu mày lại, khoảng cách vẫn rất xa, truyền tống trận thời kì văn minh cổ đã sớm thất truyền, nếu không còn có thể dịch chuyển đến đó.
Nếu như ở gần Ngân Nguyệt liền tốt, ở phương Đông, cho dù là Ngân Nguyệt cũng không có nhiều sức mạnh có thể sử dụng.
Những người như Khổng Khiết, Hoàng Vũ, nếu Lý Hạo ở gần còn có thể đến giúp đỡ, như ở xa như vậy, bọn họ cũng không tiện qua đó.
"Phương Đông...phương Đông..."
"Du Tiều, Đông Cực Hầu, Thần Nhật Hội..."
Suy nghĩ một lúc, ông ta cầm lên đồ liên lạc, bấm một dãy số, vật liên lạc màu đỏ chính là cơ mật nhất của cả vương triều, là hệ thống liên lạc tốn nhiều sức người làm ra nhất.
Vượt qua mức quy định của ngọc truyền tin, nhưng chỉ có một số quan to mới có tư cách sở hữu.
Hơn nữa còn bị vương triều nghe lén, nhưng lúc này Triệu thự trưởng không quan tâm lắm, hệ thống thông tin của ngọc truyền tin, đều rất hạn hẹp, hệ thống nhỏ, không thể lập tức liên lạc được với người khác.
Lát sau thông tin được chuyển đi.
Bên kia truyền đến tiếng cười nghi hoặc: “Triệu thự trưởng? Hôm nay là ngọn gió nào khiến cho Triệu thự trưởng nhớ đến ta...thật sự rất vinh dự!"
"Đông Cực Hầu, Cực Đông hành tỉnh xuất binh đe doạ Định Biên như thế nào? Ít nhất khiến cho Thiên Địa tướng quân quay về Định Biên..."
"Triệu thự trưởng đang nói đùa sao?"
Bên kia, Hầu gia địa vị cao thượng có chút buồn cười: “Vương triều đang còn ở đó, Triệu thự trưởng là nói thật hay nói đùa!"
"Ngân Nguyệt mở ra...Cực Đông hành tỉnh có thể tiến vào Ngân Nguyệt!"
Nghe xong lời này, Đông Cực Hầu liền trầm mặt, lát sau lên tiếng: “Khó! Cho dù hai tên tướng quân đó trở về, ta thấy Ma Kiếm vẫn là lành ít dữ nhiều, người đang xem thường Từ Khánh, xem thường Từ gia! Hiện tại Từ Khánh đang mèo vờn chuột, Lý Hạo không tránh thoát được vòng vây của Từ gia!"
"Ngươi làm việc của ngươi là được."
"Được! Nhưng...đây chính là hệ thống liên lạc của vương triều..."
"Ừ."
Triệu thự trưởng cười: "Chẳng lẽ vương triều lại đi nghe lén chúng ta? Cuộc nói chuyện của chúng ta đều là tuyệt mật, vương triều nếu nghe lén...kia chính là vương triều không tin tưởng chúng ta, cũng không sợ khiến cho người của 99 Hành tỉnh phản đối sao? Cho nên tin tức sẽ không thể tiết lộ ra ngoài, một khi bị tiết lộ...vậy khẳng định vương triều có vấn đề, ngay cả chúng ta đều theo dõi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ha ha ha! Có đạo lý! Có đạo lý!"
Đông Cực Hầu cười lên: “Cứ vậy đi, ta đi an bài một chút, có điều nếu Từ Khánh cảm thấy Lý Hạo quan trọng hơn một cái Định Biên vậy ta cũng chịu rồi."
"Làm là được rồi."
"Vậy, Triệu thự trưởng đừng quên lời nói trước đó."
"Người Ngân Nguyệt sẽ không như thế."
"Ừ, vậy lần này ta tin!"
Trò chuyện kết thúc.
Còn chuyện vương triều có nghe lén hay không, hai người không quan tâm lắm, cho dù nghe lén thì sao?
Vương triều hẳn ước gì trận này xuất hiện đâu!
Triệu thự trưởng nhẹ nhàng thở ra, cứ vậy đi, còn những chuyện khác...Lý Hạo tự mình nghĩ cách đi.
Lúc này, Từ Khánh đang đuổi giết Lý Hạo, không bao lâu đột nhiên nhíu mày, liếc qua ngọc truyền tin, sắc mặt tái xanh!
"Ba phút trước, Đông Cực Hầu tuyên bố một số tên Định Quốc quân phản bội cố ý bắn đạn diệt thành, gây nên rung chuyển cho phương Đông, Đông Cực quân lập tức xuất quân dẹp loạn, mong phủ Quốc Công mở rộng cửa cùng nhau dẹp loạn..."
"Không có liêm sỉ!"
Từ Khánh tức giận, thật to gan!
Đông Cực Hầu dĩ nhiên dám xuất binh.
Đương nhiên ý của đối phương là uy hiếp, chính là hù doạ...lúc này 8 vị tướng quân đã chết 6, hai tên phó soái, cũng chính là hai đứa con đã chết của ông ta, ông ta lại không ở trong quân.
Tuy có thể chỉ huy, nhưng một khi Đông Cực Hầu đánh đên đây...nhất định xẽ tan vỡ.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu sau, lấy ngọc truyền tin ra lập tức truyền tin cho hai vị tướng quân.
Mặc kệ đối phương có phải là uy hiếp hay không, lúc này phải có cường giả về đóng giữ mới được.
Hai tên tướng quân trở về, mới có thể toạ trấn Định Quốc quân, khiến cho Đông Cực Hầu không dám hành động.
"Hay cho một cái Ngân Nguyệt!"
Ông lạnh nhạt hừ một tiếng, không cần phải nói cũng biết là do Ngân Nguyệt làm, có người mua chuộc được Đông Cực Hầu.
Nếu không tên kia làm sao dễ dàng tỏ thái độ như vậy!
Xử lí chuyện này vẫn tốn một chút thời gian của ông ta, Từ Khánh lại lạnh nhạt hừ một tiếng, lao ra tiếp tục đuổi theo Lý Hạo, thiếu hai người cũng không sao,việc này chỉ khiến cho người khác càng e dè Ngân Nguyệt mà thôi, đám Ngân Nguyệt khốn nạn cứ chờ xem!
Lúc này, bên trong Bắc Hải.
Hai thân ảnh đạp trên gió mà chạy, hơi thở cuồn cuộn ngất trời, khiến có cường giả xung quanh, hải tặc, thương thuyền dều kinh hãi né tránh.
Trên mặt Hồng Nhất Đường hiện lên vẻ khổ sở.
Mình sao lại đến đây nữa, mới có vài ngày!
Lần trước mới cứu Quang Minh Kiếm, lần này lại đến phiên Lý Hạo, đám các ngươi yên tĩnh vài ngày không được sao?