Hầu Tiêu Trần thở dài một tiếng, nội tình sẽ bị bại lộ ra theo từng vị võ sư Ngân Nguyệt, phơi này trước mắt mọi người, cường giả tứ phương đều sẽ có chuẩn bị, đối với Ngân Nguyệt sẽ càng thêm hiểu rõ.
Chờ đến khi bọn họ cảm thấy đã nắm giữ được hết tất cả tình báo của Ngân Nguyệt, thì đại khái đó chính là thời điểm sẽ động thủ đối với Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt a… sau này chắc chắn có đại nạn!
Sẽ phải nhường Ngân Nguyệt cho người khác hay sao?
Trong lòng lão thầm nghĩ, nhưng rất nhanh phủ định hết mọi thứ, đó là gốc rễ, sao có thể bỏ được.
Không chỉ lão, những người khác chắc chắn cũng không nguyện ý.
…
Các phương đều đang sôi nổi nghị luận.
Mà lúc này, gần khu vực Bắc hải, một vị trung niên sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Bắc hải, trong tay nắm lấy một người, lãnh khốc nói: “Phía Bắc hải, chiến tranh đã kết thúc rồi sao?”
“Kết… kết thúc rồi…”
Người bị gã nắm lấy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Vị này… vị đại nhân này, ta chỉ là đi ngang qua đó, ta cái gì cũng không biết…”
Nam nhân trung niên sắc mặt trắng bệch cũng không nói gì nữa, lục soát trên người gã, tìm ra một khối ngọc bội, tra xét một phen, khẽ gật đầu: “Cũng không tệ, Địa Phúc Kiếm… gia hỏa này thế mà che dấu thực lực.”
“Hắc quả phụ chạy trốn rồi sao?”
Gã khẽ nhíu mày, rất nhanh cặp mày giãn ra, thản nhiên nói: “Được rồi, giết ả cũng không có ý nghĩa, Ánh Hồng Nguyệt đến rồi lại nói.”
Người bị nắm trong tay kia càng thêm run rẩy.
Nam tử nói xong, tiện tay ném một cái, người đó liền trực tiếp nổ tung trên không trung.
Thám tử của ba đại tổ chức, giết thì giết.
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua xung quanh, vốn dĩ muốn đi tìm Viên Thạc, kết quả không thấy Viên Thạc, sau đó biết bên này phát sinh chiến đấu, nghĩ muốn sang bên này tìm Quang Minh Kiếm, kết quả cuộc chiến đã kết thúc.
Giờ phút này, gã có chút chần chờ, bản thân nên đi đâu?
Suy nghĩ một hồi, nam tử đã có quyết định, đi tìm Bắc Hải Vương chơi một chút!
Là đạo tặc đệ nhất trong Bắc hải, đoàn hải tặc Tinh Quang, thủ lĩnh tự phong là Bắc Hải Vương, lần này dường như cũng tham dự trong đó, thậm chí xuất động một vị đại công, nhưng Bắc Hải Vương thì chưa từng xuất hiện.
Nam tử nghĩ đến những điều đó, đạp không mà đi, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Sau khi nam tử biến mất một hồi, một chỗ trên mặt đất, hiện ra một cái đầu, mang theo một chút chấn động, lầm bầm nói: “Người đó là…Bá Đao sao?”
Bá Đao vẫn còn sống!
Không, Bá Đao vẫn luôn sống, chỉ là rất ít người gặp qua Bá Đao mà thôi, người vừa nãy kia dường như chính là Bá Đao. Ảnh chụp 36 vị anh hùng của Ngân Nguyệt, kỳ thực rất nhiều người đã thấy qua, là văn kiện hạch tâm của các đại tổ chức.
Bá Đao thế mà lại đến phụ cận Bắc hải!
Tên thám tử lén lút kia kinh hãi, vả lại xem thực lực, hình như rất cường đại.
Trước tiên là Địa Phúc Kiếm, tiếp theo là Bá Đao, võ lâm Ngân Nguyệt, rốt cục còn ẩn tàng bao nhiêu cường giả?
Gã nhanh chóng đưa tin vào ngọc bội, chuẩn bị đưa tin trở về, Bá Đao xuất hiện ở gần đây…
Vừa vận dụng một tia siêu năng… ầm!
Một tiếng vang cực lớn, một cỗ đao khí đột nhiên bộc phát tại chỗ, trong chớp mắt hủy diệt tất cả, bao gồm cả người núp ở trong đất kia.
Nơi xa, người trung niên đã rời khỏi kia, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, cũng lười nhìn thêm nữa, trong nháy mắt biến mất, người nào không biết Bá Đạo không thể bị nhìn trộm!
Mà vào lúc này, một nơi cách Bá Đao hơn trăm dặm.
Một vị nam tử nhã nhặn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua một hướng khác, trong lúc mơ hồ dường như cảm nhận được gì đó, rất nhanh, cười lắc đầu, không chút để ý nữa, mà là nhìn về phía người trước mặt đang cảnh giác lui lại kia.
“Tri Chu muội tử, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Hắc Quả Phụ mang mặt nạ trên mặt, dưới lớp mặt nạ mồ hôi lạnh thẩm thấu mà ra, giờ khắc này còn hoảng sợ hơn so với khi nhìn thấy Địa Phúc Kiếm, nén nỗi hoảng sợ xuống: “Cũng được, Hồng Nguyệt vẫn đang tìm ngươi, hi vọng cùng ngươi cùng mưu đại sự…”
“Muội tử không mấy thành thật.”
Nam tử nho nhã cười: “Biết lấy Ánh Hồng Nguyệt ra hù dọa ta, ta cũng chẳng có làm cái gì, ta cũng không thích giết chốc bừa bãi, huống hồ là bạn cũ. Chỉ là nghe nói Quang Minh Kiếm bị người vây công, ta mới đến đây xem thử… muội tử không có vây công ả đó chứ? Đều là bạn cũ cả…”
“Không…không có…”
“Muội tử lại vẫn không thành thật!”
Nam tử nho nhã lại cười lần nữa: “Ta đã nhận được tin tức, ngươi xem, ta cũng có cái này!”
Gã lấy ra một miếng ngọc bội: “Muội tử, nghe nói muội chạy rất nhanh, là người đầu tiên chạy mất, ta mới biết là muội có tham gia vào đó, nếu không ta cũng không tin, Tri Chu muội tử sẽ hợp tác với người khác vây công võ sư Ngân Nguyệt. Võ sư Ngân Nguyệt, tự giết người mình thì được, nhưng người khác thì không được giết, muội quên rồi sao? Những năm này Ánh Hồng Nguyệt đã dạy hư muội rồi sao…”