TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 746: Mục tiêu (2)

Ánh mắt hắn ta rơi ở trong sân, nhưng đôi lúc ánh mắt lập lòe, rõ ràng tâm tư không ở đây.

"Thời gian dài như vậy, công tử vẫn không quay về mà hắn còn đang thủ ở động Thiên Cực?" Hắn ta nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy. Động Thiên Cực tương đối quan trọng đối với công tử. Bên Trầm Hương cung so ra mà nói cùng lắm chỉ là chịu chút lời đồn đoán lung tung." Trương Chân Hải trả lời.

"Có thể trước đó chỉ là chút lời đồn đoán, nhưng bây giờ, từ tình huống Thượng Quan Liên Nguyệt đến kích thích." Trương Vân Khải khẽ lắc đầu.

"Kích thích?" Trương Chân Hải không rõ ràng cho lắm: "Không phải do có Thượng Quan Liên Nguyệt trông coi Trầm Hương cung sao? Ta thấy vị Thượng Quan đại nhân kia có võ lực cao cường, chỉ sợ không phải Linh Lạc bình thường. Hẳn là thượng cấp trong Đạo cung Đại Đạo Giáo, cao thủ đỉnh tiêm Tuyết Hồng các."

Nàng nghi ngờ nói: "Có một vị cao thủ như vậy ở đây, còn lại thì có thể lật trời thành dạng gì?"

"Không phải chỉ nhìn như vậy." Trương Vân Khải lắc đầu.

"Thượng Quan Liên Nguyệt, quả thực thực lực bất phàm, nhưng hành động của hắn ta là, không chỉ không hòa hoãn mâu thuẫn lúc trước, ngược lại cứng rắn dính những phiền phức gì đó vốn dĩ là không nên là của chỗ Trầm Hương cung đến trên người công tử."

"Lâm Lang hội và Bách Thương hội, chẳng qua là một đám hải tặc và một đám thương nhân liên minh, cho dù thực sự là công tử, thế thì có làm sao? Cùng lắm thì trực tiếp đi diệt bọn họ." Trương Chân Hải không đồng ý.

"Có phải trong lòng ngươi cũng không tự chủ mà hơi hoài nghi những việc trước đó là do công tử gây nên hay không? Bằng không ngươi không nên nói ra như thế." Trương Vân Khải lắc đầu.

Trương Chân Hải sửng sốt, lập tức phát hiện mình không đúng.

Nhưng nàng không phục.

"Vậy thì làm sao? Hai thế lực đó mà có gì phải sợ? Nghĩa phụ ngươi một mình ẩn núp ám sát cũng có thể xử lý cao tầng của bọn họ rồi?"

"Vậy ngươi sai. Phía sau Lâm Lang hội, Chu Huyết Minh không phải hạng người hời hợt. Ta và người này từng thầm giao thủ qua, người này không chỉ là Tam không, hay là Linh Lạc sau Bái Thần.

Chẳng qua sau khi hắn ta Bái Thần, nên thực lực tăng phúc không nhiều, cho dù Bái Thần, cũng chỉ không kém ta bao nhiêu."

Trương Vân Khải giải thích nói.

"Linh Lạc Tam không?" Trương Chân Hải lập tức nghiêm nghị. "Chỉ là một thế lực hải tặc thế mà cũng có Linh Lạc?"

"Hắn ta không phải có người đứng sau lưng chỉ là hải tặc, mơ hồ trong đó còn có giáo phái Ngọc Hải Long Thần."

"Ngọc Hải Long Thần? Không phải bọn họ lệ thuộc vào Tây tông sao?" Trương Chân Hải nhíu mày nghi ngờ nói.

"Ngọc Hải Long Thần không phải thuộc về Tây tông, mà là một bộ phận Linh Vệ Linh Lạc thờ phụng bái nó, gia nhập Tây tông.

Là một giáo phái, người thờ phụng nó rất nhiều, đặc biệt người ăn cơm ven biển.

Mà ở trong đó, không thể tất cả đều là người của cái gọi là Hải Long Tây tông." Trương Vân Khải giải thích.

"Đã hiểu, nghĩa phụ, bây giờ chúng ta muốn ứng đối ra sao? Nếu không thì thầm phái người điều tra rõ ràng?" Trương Chân Hải hỏi.

"Ta đã phái người. Chẳng qua không dễ có manh mối điều tra."

Trương Vân Khải lắc đầu.

Đột nhiên hắn ta ngẩng đầu, nhìn tới không trung phía xa xa.

Chỗ đó mơ hồ có tiếng chim hót nhỏ bé truyền đến.

Tiếng kêu kia thanh thúy dị thường, rất có tiết tấu.

"Xem ra là có manh mối. Chân Hải." Trương Vân Khải trầm giọng nói.

"Vâng, để ta đi xem." Trương Chân Hải dẫn đầu chạy theo hướng phía âm thanh truyền đến.

Không bao lâu sau, ở bên một bờ suối, nàng nhìn thấy một nam tử mặc áo vàng, đang cầm một cái giống như là còi ở trong tay, không ngừng thổi ra âm hưởng.

"Ngươi..." Trương Chân Hải còn chưa nói tròn lời thì đã ngửa mạnh về phía sau, một cái Thiết bản kiều, ngửa mặt lên cơ thể gần như ngang bằng với mặt đất.

Vụt.

Một đường sáng bạc chợt lóe lên phía trên mặt nàng.

Đường sáng bạc keng một cái, đâm vào một tảng đá ở mặt sau, không nhập sâu vào trong đó mà chỉ tạo ra một cái lỗ nhỏ.

Thân hình Trương Chân Hải thẳng tắp, còn chả thèm nhìn, thanh loan đao trên tay ra khỏi vỏ, chém nghiêng bên cạnh người. Keng!

Loan đao chém vào trên vũ khí kim loại gì đó, phát ra tiếng vang.

Trong lúc vội vàng, Trương Chân Hải dùng sức không đủ phân nửa, loan đao trên tay bị đánh bay tại chỗ.

Trong lòng nàng hoảng sợ, định lùi về phía sau.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

"Đi!" Một giọng nam mang theo vẻ hài hước, vang lên bên cạnh nàng

Trương Chân Hải chỉ cảm thấy nơi trán có một kình phong cấp tốc tiếp cận.

Sau đó.

Phụt.

Một luồng máu nóng xối lên đầu nàng.

Người đánh lén nàng, lúc này ngơ ngác đứng tại chỗ, nơi trái tim của hắn bị một thanh đao thẳng đâm thủng.

Mà người cầm đao, chính là Trương Vân Khải vừa nãy còn đứng ở đằng xa.

Rõ ràng là ông nhận ra điều không đúng, lặng yên đi theo qua cùng.