Rõ ràng, giai đoạn trọng tâm trong Trục Nhật của Kim Thiềm Công đã chuyển ngược trở lại trên lực lượng võ công.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn có thể cảm thấy dạ dày của mình dường như đã hoàn toàn được thanh tẩy, xoa bóp từ trong ra ngoài.
Cực kỳ khỏe mạnh và sạch sẽ.
“Sau khi chuẩn bị lâu như vậy, thành công hay thất bại cũng chỉ là như vậy, thậm chí cảm thấy có chút không có gì lạ.”
Trương Vinh Phương đứng lên, nhìn ba điểm thuộc tính đã biến mất, trong lòng cảm khái.
Một tầng Trục Nhật cần ba điểm thuộc tính, đồng thời thuộc tính sinh mệnh lại lần nữa giảm thêm bốn điểm.
Từ một trăm rơi xuống chín mươi sáu.
Ngay lập tức, thiên phú Ám Quang Thị Giác nhanh chóng mờ đi, từ màu đỏ nhạt chuyển sang màu xám.
Cảm giác thông suốt trước mặt cũng trong nháy mắt biến mất tăm.
“Quả nhiên... Nhất định sinh mệnh phải phá 100 mới có thể chống đỡ sử dụng thiên phú được.”
Khẽ lắc đầu, hắn nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng đủ loại thịt và thức ăn, phối hợp với Ích Cốc Đan ăn từng ngụm từng ngụm.
Bây giờ đơn thuần Ích Cốc Đan đã không thể nào đáp ứng tốc độ đảm bảo điểm thuộc tính của hắn.
Thức ăn cần thiết và Ích Cốc Đan cùng nhau mới có thể ổn định hấp thu thuộc tính.
Ăn xong, nghỉ ngơi, chờ đợi...
Trương Vinh Phương không có ý quay lại Thứ Đồng, mà vẫn ở lại đây, chờ tích lũy thuộc tính.
Tiếp theo động Thiên Cực, còn cần Huyền Dương Nhục Chi như một loại thuốc phụ, vì vậy nơi này không thể sai sót được.
Về phần Trầm Hương Cung, có Trần Hãn ở đó, có sự chống đỡ của quan phủ nha môn, không thể xảy ra chuyện gì lớn.
Đợi đến khi phía bên này của hắn, mọi thứ trở lại bình thường, đi vào nề nếp, lúc đó trở về cũng không muộn.
Ngay lập tức, hắn nhắm mắt để cảm nhận những thay đổi trong cơ thể, cảm giác cấu tạo cơ bắp toàn thân đang dồn nén và cường hóa.
Ngoài ra, Kim Thiềm Công dường như có một phương diện kháng độc tố khá nhỏ bé.
Có lẽ là hiệu quả tự nhiên của việc dùng thuốc lâu dài sản sinh ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong khi Trương Vinh Phương nhiều lần chờ đợi và tiềm tu.
Ba ngày sau.
Sự xuất hiện của một điểm thuộc tính mới khiến cho hắn hiểu được tầng thứ nhất Trục Nhật đã tăng tốc độ thu được điểm thuộc tính lên ba ngày một điểm.
Mặc dù hai ngày trước không phải như mong đợi, nhưng chỉ cần thời gian rút ngắn, có nghĩa là tốc độ hắn trở nên mạnh mẽ càng ngày càng nhanh.
Vì vậy Trương Vinh Phương rất vui vẻ...
Ngay khi hắn đang tập trung bế quan tiềm tu luyện trong động, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng rít bén nhọn của pháo hoa.
“Đến rồi.” Trương Vinh Phương đột nhiên mở mắt ra, thân hình vọt về phía trước, chẳng mấy chốc đã ra khỏi sơn động, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở phía tây bắc của động Thiên Cực, một quả pháo hoa màu đỏ nổ tung trên bầu trời, đó là loại pháo hoa được Trầm Hương Cung đặc chế để cầu viện và cảnh báo.
“Xem ra có lẽ người từ Thiên Thạch môn đã đến rồi.”
Trương Vinh Phương đã đợi ở đây lâu như vậy, vì lo lắng người từ Cảm Ứng môn sẽ đến đây xen vào cướp giật.
Cuối cùng thì cũng đã đến rồi.
Hắn xoay mình lên vách núi, chạy như bay xuống núi theo vách núi.
Không chạy ra bao xa đã thấy hơn mười đạo nhân Đại Đạo Giáo do Tôn Triều Nguyệt dẫn đầu, đang giằng co với ba nam nữ tử có thân hình vạm vỡ.
Một trong ba người chính là Nguyệt Nha Sản lão đầu đã từng đến nơi này một lần trước đây.
Cái xẻng trong tay lão ta giờ đã được thay thế bằng một cái màu sáng. Khí sắc trông có vẻ khá ổn, rõ ràng là lần giao thủ trước đó không gây ra cho lão ta bao nhiêu thương tổn.
Hai người còn lại bên cạnh lão ta, một người là một nữ tử tóc ngắn mặc áo giáp đinh tròn da màu đen.
Người còn lại là một nam tử đầu trọc, cầm song chùy trong tay, mặt mày dữ tợn, có hình xăm chữ trên khóe mắt.
Hai người mới đến vừa nhìn đã biết không phải là người hiền lành gì, rõ ràng là được mời đến để trợ quyền.
“Lão phu đã nói hôm nay chúng ta đến đây là muốn tìm sư điệt của ta, Hắc Hổ đạo nhân! Không có ý gì khác, kính xin các vị tạo thuận lợi, đừng cố tình gây sự.
Ở nơi thiên địa vạn vật tự nhiên này, chưa tới phiên biến thành địa bàn của ai.”
Lần này, Nguyệt Nha Sản lão đầu văn minh hơn nhiều. Ít ra thì cũng tốt hơn nhiều so với lần trước không hợp liền động thủ.
Rõ ràng, trong trận giao thủ lần trước, lão ta đã nhận rõ sự chênh lệch về thực lực. Vì vậy, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ta là Mặc Nguyệt Triệu Trung Nghĩa của Thiên Thạch môn, đây là Liên Hoa Thủ Trịnh Quân, và người kia là Thiên Sơn Đao Khách Đường Thế Hồng. Cả ba chúng ta đến đây vì Hắc Hổ đạo nhân.”
“Ba vị không nên làm khó dễ bọn ta, nơi này đã là thuộc về quyền sở hữu của Trầm Hương Cung Đại Đạo Giáo ta.”