“Bắt đầu thôi. Mình đã đợi ngày này lâu lắm rồi...”
Trương Vinh Phương hơi nhấn nhẹ vào dấu cộng.
Xoạt.
Trong nháy mắt, nội dung của dấu ngoặc phía sau Kim Thiềm Công nhanh chóng bị mờ đi.
Vô số trí nhớ về việc uống thuốc, khổ tu Kim Thiềm Công tràn vào đầu óc hắn.
Trong trí nhớ, hắn ngày đêm không ngừng uống thuốc, cho đến khi nôn mửa, đau nhức đến mềm oặt, sau khi hồi phục, điều dưỡng thân thể lại tiếp tục uống thuốc. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Thời gian trôi qua tựa như một giờ, lại tựa như một ngày.
Khi toàn bộ nội dung cuối cùng của trí nhớ hiện lên hết, Trương Vinh Phương mới từ từ khôi phục lại tinh thần.
Ý thức một lần nữa trở lại, hắn rõ ràng cảm giác được một sự thay đổi nào đó xảy ra trong cơ thể mình.
Thế nhưng, sự thay đổi này khác xa với những gì hắn đã tưởng tượng trước đó.
Sự tăng lên lần này không nằm ở phương diện dạ dày, mà ở lực bộc phát.