TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 417: Kim Quang Kính

Hạ Bình chém tới một kiếm từ giữa không trung, kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, Nhiếp Chấn thấy vậy liền cố nén cơn đau của cơ thể, vận chuyển chân nguyên, nhảy vọt ra bên cạnh, giống như Lang Vương, trong nháy mắt rời đi mấy chục mét.

Đùng!

Đạo kiếm khí này bổ vào trên mặt đất , thoáng cái đánh ra một đạo vết rách dài hơn nửa cây số, răng rắc răng rắc rung động, mười mấy khối nham thạch to lớn ở xa xa đều bị bổ ra hai nửa, đá vụn văng khắp nơi.

Thậm chí trong cỗ kiếm khí này ẩn chứa sát ý kinh thiên động địa, ẩn chứa khí tức hiu quạnh, cỏ dại sinh trưởng trên mặt đất đều nhanh chóng khô héo, khí tức sinh mạng bị cướp đoạt, hóa thành một mảnh xơ xác tiêu điều.

“Đừng hòng chạy!”

Hạ Bình ra tay như điện, được thế không tha người, vung trường kiếm trong tay, vài đạo kiếm khí cách không chém ra ngoài, tạo thành một mảnh lưới kiếm khí, thoáng cái liền bao phủ thân thể Nhiếp Chấn.

“Đáng ghét!”

Nhiếp Chấn gào thét một tiếng, giống như Lang Vương bị thương, ẩn chứa bi phẫn cùng không cam lòng, hắn điên cuồng ra quyền, quyền kình mạnh mẽ bộc phát ra, đánh về phía kiếm khí này.

Nhưng mà bây giờ thân thể hắn bị thương, chiến lực trên người đã sớm giảm mất một bộ phận, mà chiến lực của Hạ Bình lại ở thời kỳ toàn thịnh, thậm chí còn đang không ngừng tăng lên.

Khi uy lực của huyết mạch tiêu tan, hắn làm sao còn là đối thủ của tên này? !

Đoàng đoàng đoàng mấy tiếng, Nhiếp Chấn căn bản không chịu nổi bùng nổ của kiếm khí kia, quyền kình hắn đánh ra bị xé nát trong nháy mắt, cả người bị đánh bay y như rơm rạ.

Thân thể của hắn bay ngang trên mặt đất, ước chừng trượt hơn trăm mét mới dừng lại, phế phủ lần nữa bị trọng thương, lương lớn máu tươi thấm đẫm quần áo, ngay cả xương sườn đều gãy mấy cây.

Đau đớn kịch liệt lan tràn toàn thân như vậy, để cho Nhiếp Chấn cảm nhận được mình bị sỉ nhục chưa từng có.

Phải biết Nhiếp Chấn hắn là nhân vật nào, đường đường là con cháu của Lang Vương Nhiếp Vô Đạo, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch Vương Giả, tung hoành vô địch trong Chiến Thần Học Viện, là Vương Giả tương lai, trời sinh chính là Lang Vương đứng sừng sững phía trên vô vàn võ giả khác.

Nhưng bây giờ lại bị người đánh bẹp như vậy, thậm chí còn muốn giết chết hắn, sỉ nhục như vậy làm sao hắn có thể chịu được!

“Chết!”

Hạ Bình từ xa nhảy đến, cánh chim chấn động, lướt đi trên không trung, tay cầm trường kiếm, giơ lên cao bổ xuống, kiếm khí đáng sợ bùng nổ, ngưng tự thành thực chất, muốn cho Nhiếp Chấn một kích trí mạng.

Cái gì? !

Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức hết sức nguy hiểm từ trên người Nhiếp Chấn bộc phát ra, chỉ thấy tiểu tử này bỗng nhiên lấy ra một chiếc gương đồng trên người.

Đối phương truyền chân nguyên vào, chiếc gương đồng này bất ngờ truyền ra hơi thở đáng sợ tới cực điểm, một đạo kim quang lập tức bắn ra từ bên trong, tốc độ cực nhanh.

Đồng thời đạo kim quang này còn ẩn chứa năng lượng đáng sợ, dường như có thể xuyên thủng tất cả.

Hạ Bình theo bản năng thao túng cánh chim, thi triển Côn Bằng Bộ, na di về phía bên cạnh, vèo một tiếng, đạo kim quang này bay sát qua, xé rách không khí, thậm chí đều tản ra mùi khét.

Hắn có thể cảm nhận được uy lực của đạo kim quang này.

Một ngọn núi ở xa xa lập tức bị đạo kim quang này bắn trúng, lúc này cả ngọn núi đều bị xuyên thủng, nham thạch to lớn nổ tung tại chỗ, một ít đá vụn càng là biến thành bột mịn.

“Đây là bảo khí sao? !” Ánh mắt Hạ Bình lộ ra một tia sáng lạnh, hắn thoáng cái liền nhận ra chiếc gương đồng lớn chừng bàn tay mà Nhiếp Chấn lấy ra này, bất ngờ chính là một món bảo khí, hẳn là một bảo vật cùng đẳng cấp với Xạ Nguyệt Cung của chính mình.

Sau khi đi vào Vân Tiêu giới, hắn lại cũng không thấy trên người người nào nắm giữ bảo khí, nhưng không nghĩ đến trên người Nhiếp Chấn thế mà cũng có một món bảo khí như vậy.

Ở dưới thôi thúc của chân nguyên, uy lực của món bảo khí này dường như vô cùng đàng sợ, có uy lực chém chết cảnh giới Võ Sư.

Cho dù Hạ Bình vô cùng tự tin với công pháp hộ thể của mình, nhưng mà cũng không dám gắng gượng chống đỡ uy lực của món bảo khí này.

“Có thể chết dưới Kim Quang Kính của ta, chính là vinh hạnh cho tiểu tử ngươi, chết đi cho ta!” Sắc mặt Nhiếp Chấn dữ tợn, lúc đầu dựa theo sự cao ngạo của hắn, căn bản không muốn sử dụng ngoại vật.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để hắn tiếp tục cao ngạo, nếu như không nhanh chóng chém giết tiểu tử này, chờ khi sức mạnh trên người hắn tiêu hao hầu như không còn, như vậy thì đến phiên Nhiếp Chấn hắn chết.

Hưu hưu hưu! ! !

Trong nháy mắt, hắn không ngừng thôi thúc chiếc gương đồng, bộc phát ra từng đạo kim quang đáng sợ, chiếu về phía Hạ Bình, dường như hợp thành mạng lưới tử vong, muốn đem thân thể Hạ Bình xé nát hoàn toàn.

Hạ Bình liên tục chạy trốn, dựa vào Côn Bằng bộ, chạy khắp nơi trên thảo nguyên, vận chuyển lực lượng chân nguyên trong cơ thể, giống như một đầu Côn Bằng rong ruổi bốn phía.

Đoàng đoàng đoàng! ! !

Từng đạo kim quang bắn ra, lúc này liền đem thảo nguyên chấn ra từng cái hố sâu to lớn, trên trăm tấn bùn đất bay lên, hung hăng rơi xuống mặt đất.

Thậm chí dưới công kích của kim quang, bùn đất đều bị lực ma sát khủng bố đốt cháy rụi, sinh ra ngọn lửa màu vàng, uy lực như vậy quả thật vô cùng mạnh mẽ, cảnh giới Võ Sư bình thường căn bản không có cách nào ngăn cản.

Đây cũng là bảo vật Lang Vương Nhiếp Vô Đạo đưa cho Nhiếp Chấn, vì để bảo đảm Nhiếp Chấn an toàn, đây là một kiện đại sát khí, không thua bất luận một vũ khí khoa học kỹ thuật nào cả.

“Ngươi cho là chỉ mình có bảo khí, ta không có sao? Buồn cười!” Trong nháy mắt, Hạ Bình liền chạy ra xa một cây số, hắn lấy ra Xạ Nguyệt Cung từ trong nhẫn không gian, giương cung cài tên.

Vào giờ phút này, hắn cảm nhận được Xạ Nguyệt Cung dường như trở nên hưng phấn trước đó chưa từng có, đường cong hiện lên Minh Văn màu bạc, dường như loáng thoáng cùng chiếc gương kia sinh ra cộng hưởng, thật giống như hưng phấn khi gặp phải đồng loại.

Đồng thời hắn thôi động chân nguyên truyền vào, thấm vào lực lượng tinh thần, Hạ Bình cảm thấy Xạ Nguyệt Cung thật giống như khác biệt so với trước đây, có lực lượng cường đại trước đó chưa từng có.

Hắn dọc theo Minh Văn thẩm thấu, dường như có thể cảm giác được ở chỗ sâu trong Xạ Nguyệt Cung, vô số Minh Văn đan dệt, giống như có không gian đặc thù ẩn sâu trong bảo cung, trong đó ẩn chứa năng lượng thần bí.

Hưu!

Hạ Bình theo bản năng giương cung, trong nháy mắt liền thả tay, một thanh cung tên liền bắn ra ngoài, giống như luồng hào quang màu bạc ẩn chứa tinh thần ý chí của hắn.

Cho dù cách xa phạm vi mười cây số, hắn cũng có thể cảm giác được rõ rõ ràng ràng.

Nếu như nói ở thời điểm cảnh giới Võ Giả, khi sử dụng Xạ Nguyệt Cung chỉ là công kích bay thẳng, vậy thì sau khi tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư, thấm vào tinh thần lực của hắn, giống như mang tới cho cung tên một người dẫn đường, chỉ cần hơi hơi chuyển động ý nghĩ, liền có thể bắn về hướng địch nhân, còn có thể chuyển hướng tùy ý.

Thậm chí hắn cảm thấy cho dù không cần cung tên cũng được, chỉ cần ngưng tụ chân nguyên, tạo thành kình khí chân nguyên, như vậy liến có thể đem mũi tên kình khí chân nguyên bắn ra ngoài.

Có lẽ đây mới là phương pháp sử dụng chân chân chính chính của Xạ Nguyệt Cung, bản thân nó không cần cung tên, mà lấy khí làm tên!

“Cái gì? !”

Nhiếp Chấn vốn đang đắc ý, muốn mượn kim quang bắn chết tên Võ Vô Địch này, nhưng mà bỗng nhiên hắn cảm thấy đối phương cũng lấy ra một thanh bảo cung, phía trên nổi lên khí tức không kém Kim Quang Kính của hắn chút nào.

Còn không chờ hắn suy nghĩ tại sao tiểu tử này cũng có bảo cung trên người, một đạo hào quang màu bạc bắn tới, tùy ý chuyển hướng giữa không trung, căn bản không nắm bắt được quỹ tích.

Ầm!

Một giây kế tiếp, hắn vẫn còn không biết xảy ra chuyện gì, hào quang màu bạc này liền xuyên thủng đầu hắn trong nháy mắt, để cho cả người hắn nổ tan tành.

Nhiếp Chấn, chết!