“Chết đi cho ta!”
Hai con mắt của Nhiếp Chấn lộ ra khí tức lạnh lẽo đến cực hạn, xuất quyền vô tình, giống như một con Lang Vương ở thảo nguyên trong đêm tối, mỗi một quyền đều mang theo sát cơ trí mạng.
Thậm chí con mắt thứ ba mở ra, khiến hắn có thể quan sát được nhất cử nhất động của Hạ Bình, bất kể kiếm khí đánh tới từ phương hướng nào, hắn đều có thể thấy rõ ràng, từng chi tiết nhỏ như được quay chậm lại.
Đoàng đoàng đoàng! ! !
Giữa không trung, Hạ Bình giao chiến cùng Nhiếp Chấn, giống như hai đầu hung thú tuyệt thế đang giao tranh, kình khí chấn động, tốc độ nhanh giống như hai luồng không khí va chạm mờ ảo.
Mỗi một lần va chạm, cũng khiến cho mặt đất bị chấn ra từng cái hố sâu to lớn, bùn đất văng tung tóe, nham thạch bốn phía đều bị chấn thành phấn vụn, vết rách kéo dài mấy cây số, giống như động đất.
Toàn bộ thảo nguyên to lớn đều trở thành chiến trường của hai người, bốn phía bộc phát luồng không khí đáng sợ, người ở phụ cận nếu can đảm đến gần liền sẽ bị những luồng không khí này đánh trọng thương trong nháy mắt.
“Quá mạnh mẽ.”
Học sinh chung quanh đều cảm thấy rung động không gì sánh nổi, cho dù bọn họ cũng ở cùng một cảnh giới với hai người kia, nhưng nhìn lực chiến đấu của cả hai, cũng khiến cho họ cảm thấy mặc cảm, chênh lệch quá xa.
Bất kể là lực lượng của thân thể, tốc độ, hay là cảm ngộ đối với vũ kỹ, hoặc là thiên phú chiến đấu, bọn họ đều kém xa tít tắp, không thể đuổi kịp.
Nếu như đặt bọn họ thay thế cho một người trong đó, trở thành đối thủ của bất kỳ người nào, phỏng chừng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Theo hai người chiến đấu ngày càng kịch liệt, bốn phía nhấc lên bụi đất đầy trời, cát vàng cuồn cuộn, bọn họ đều có chút không thấy rõ tình hình chiến đấu của cả hai, chỉ là thấy hai luồng hư ảnh đang va chạm, bốn phía bộc phát ra tiếng nổ đáng sợ.
“Nanh Sói quyền —— Duy Ngã Độc Tôn!"
Trên thân Nhiếp Chấn tuôn ra hơi thở cực kỳ bá đạo, phần lưng dường như xuất hiện một hư ảnh chó sói ba mắt, không khí đều đang chấn động, lực lượng huyết mạch cùng chân nguyên sôi trào.
Hắn cách không đấm ra một quyền, ẩn chứa hơi thở bá đạo vô cùng, giống như Lang Vương cái thế, thống trị ngàn vạn chó sói, tản mát ra khí thế bá đạo của Vương Giả, vô số đạo quyền kình hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ thành thực chất.
Một quyền vừa mới đánh ra này, có uy lực chấn vỡ núi lớn.
Đùng!
Hạ Bình cũng bổ ra một kiếm, kiếm khí mạnh mẽ đụng vào, nhưng mà thoáng cái quyền kình liền đem kiếm khí của hắn đánh tan hoàn toàn, lực lượng quyền kình trong nháy mắt liền truyền đến thân thể hắn.
Ầm một tiếng, thân thể của hắn bay rớt ra ngoài, lực xuyên thấu cực kỳ đáng sợ truyền tới, dường như muốn chấn thương đến phế phủ.
Nhưng mà Bắc Minh Hộ Thể Công cũng đồng thời vận chuyển, như là dòng nước, đem các loại quyền kình tháo gỡ xuống, không ngừng tôi luyện khí lực của hắn giống như thiên chuy bách luyện.
Đoàng đoàng đoàng! ! !
Trong nháy mắt, dược lực trong cơ thể Hạ Bình nhanh chóng bị luyện hóa, nhất thời sinh ra chân nguyên mãnh liệt, thoáng cái liền quán thông hai cái kinh mạch thứ yếu, chân nguyên tràn vào như dòng nước, không ngừng tôi luyện kinh mạch, tăng cường khí lực.
Cho đến bây giờ, Hạ Bình ước chừng đã quán thông thêm bốn cái kinh mạch, lực lượng trên người cũng gia tăng thật lớn.
Hắn cảm nhận được ở sâu trong đan điền của chính mình, chân nguyên màu đỏ sậm đang bắt đầu khởi động, như là dung nham sôi trào, ẩn chứa lực lượng đáng sợ, một khi bùng nổ, đó chính là kinh thiên động địa.
“Không sai.”
Tâm tình Hạ Bình rất là vui thích, càng chiến đấu, hắn lại càng có thể kích phát tiềm năng thân thể, cứ tiếp tục như thế, có lẽ rất nhanh hắn có thể thông suốt mười hai cái kinh mạch, đạt tới cảnh giới Võ Sư Nhất Trọng Thiên đỉnh phong.
“Cái gì? !”
Ánh mắt Nhiếp Chấn lộ ra một tia sáng lạnh, hắn cảm giác thấy khí tức trên người tên Võ Vô Địch này trở nên càng mạnh mẽ hơn, rõ ràng là đang ở thế hạ phong, bị hắn đánh bẹp, nhưng mà vẫn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, thật sự là quá mức cổ quái.
Thậm chí quyền kình của chính mình đánh vào trên người đối phương, còn bị công pháp hộ thể của đối phương không ngừng làm suy yếu hết sức mạnh, căn bản không tổn thương được tên Võ Vô Địch này chút nào.
Cho dù con mắt thứ ba của hắn có thể nhìn thấu nhất cử nhất động của kẻ địch, nhưng nếu không cách nào phá vỡ phòng ngự của đối phương vậy thì cũng không làm nên chuyện gì.
Hơn nữa lực lượng huyết mạch trên người hắn chỉ sợ cũng không kiên trì được thời gian quá lâu, nếu như còn không cách nào công phá phòng ngự của đối thủ thì rất nhanh hắn sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Nghĩ tới đây, hắn liền nảy sinh thoái ý, mặc dù hắnvô cùng cao ngạo, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn, chiến đấu không có phần thắng, nếu như tiếp tục cũng sẽ không có kết quả tốt gì.
Còn không bằng tạm thời rút lui, sau khi nghĩ ra kế sách hay, lại trở lại báo thù.
“Muốn chạy trốn sao? Ngươi trốn không thoát đâu!” Thoáng cái Hạ Bình liền nhận ra được cử động của Nhiếp Chấn, trên người hắn lộ ra sát khí sâu đậm, khí thế sôi trào, đều đã chiến đấu đến mức này, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Nhiếp Chấn chạy mất.
Nếu đã trở thành tử địch, vậy liền chỉ có một kết quả, đó chính là giết!
“Trốn không thoát sao? Ngươi thật là nói chuyện hoang đường, chẳng qua chỉ dựa vào một môn thần công hộ thể, mới có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng, có tư cách gì nói ra những lời này.” Nhiếp Chấn cười lạnh nói.
“Ta thừa nhận con mắt thứ ba của ngươi rất lợi hại, có thể nhìn thấu bất kỳ động tác gì của võ giả, thị lực cảm giác cường đại, có thể bắt được bất kỳ cử động của võ giả.” Hạ Bình siết chặt nắm đấm, “Nhưng mà nhìn thấy, không có nghĩa là có thể phản ứng kịp.”
Lúc đầu hắn muốn mượn vào Tứ Quý kiếm pháp giết chết Nhiếp Chấn, nhưng bây giờ xem ra không có khả năng.
Cái gì? !
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Nhiếp Chấn liền cảm giác được một cỗ hơi thở nguy hiểm đến cực điểm tràn ra trên người Hạ Bình, chỉ thấy phần lưng của tiểu tử này dường như xuất hiện một đôi cánh chim trong suốt.
Loáng thoáng, dường như trên da thịt hắn cũng xuất hiện hoa văn rậm rạp chằng chịt, không khí chung quanh dường như thật giống bị tiểu tử này hấp dẫn tới, tạo thành vòng xoáy to lớn, giống như chúa tể thao túng luồng không khí.
Hưu!
Trong nháy mắt, Hạ Bình liền lao tới, giống như Côn Bằng, tốc độ trong nháy mắt đột phá vận tốc âm thanh, nhưng mà dưới thao túng của cánh chim, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, im hơi lặng tiếng, thật giống như đã dung nhập vào trong không khí.
“Quá nhanh!”
Nhiếp Chấn cảm thấy vô cùng rung động, bên trong con mắt thứ ba của hắn, bất kỳ động tác nào của võ giả cũng sẽ chậm chạp mấy chục lần, tất cả mọi người trong mắt hắn đều chậm chạp giống như trẻ sơ sinh.
Loại năng lực này, khiến cho hắn làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, đã chiến là không thể không thắng.
Nhưng mà bây giờ, tuy hắn nhìn thấy rõ ràng động tác của đối phương, nhưng đối phương trong nháy mắt liền đã đi đến trước mặt mình, tốc độ phản ứng của thần kinh hắn căn bản là theo không kịp.
Ầm!
Hạ Bình chém tới một kiếm, từ trời cao rơi xuống, giống như Sao băng rơi hung hăng chém vào trên người Nhiếp Chấn, giống như hồng thủy vỡ đê, đánh cho Nhiếp Chấn bay rớt ra ngoài.
Đoàng đoàng mấy tiếng, Nhiếp Chấn bị đập trên mặt đất, trong nháy mắt liền đập ra một hố sâu to lớn đường kính mấy chục mét, mặt đất chấn động, xuất hiện hơn mười đạo vết rách đáng sợ, tro bụi cuồn cuộn, tràn ngập bốn phía, tạo thành lĩnh vực cát bụi to lớn, bất luận kẻ nào đều không thể nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu của hai người.
“Phốc!” một tiếng, Nhiếp Chấn nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, một kiếm vừa rời cũng đã chấn thương phế phủ của hắn, khí huyết quay cuồng, nhận được thương thế trước đó chưa từng có.
“Chết đi!”
Hạ Bình thao túng luồng không khí, hai cánh tạo thành từ chân nguyên chấn động, giống như một đầu Côn Bằng từ trên trời hạ xuống, chém ra một kiếm, hai con ngươi giống như Thiên Thần, lạnh lùng vô tình, khí thế kinh khủng bùng nổ trong chớp mắt.