TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 443: Đại Ca Của Nhóm Truy Phong Tặc

Chỉ một chốc lát sau người đàn ông trung niên áo đen liền sải bước đến một tòa nhà lớn, lầu cao nhất, đó là một gian phòng nghĩ to lớn, bốn phía lắp đặt kính pha lê, tầm nhìn rộng rãi, trong đó có thể nhìn xuống bao quát bốn phía toàn thành.

Đứng ở nơi này mang đến một loại cảm giác chinh phục được tất cả.

Trong lúc này, có hai người đàn ông trung niên đang uống trà tán gẫu, trên người hai người đều lan ra khí tức đáng sợ, đều có khí độ kiêu hùng, hơn nữa tu vi võ đạo đều đại tới cảnh giới võ sư tầng 4.

Thực lực như vậy ở thành Tây Hoang cũng coi như là cao thủ nhất lưu.

Bầu không khí nói chuyện giữa hai người bọn họ vô cùng hòa hợp, trông giống như là bạn bè lâu năm gặp mặt.

Cộc, cộc, cộc!

Lúc này bên ngoài phòng nghĩ chợt vang lên tiếng gõ cửa

Người đàn ông trung niên mặc đồ trắng bổng nhiên nhíu mày, dường như lúc này hắn không muốn có người quấy rối, hắn chợt suy nghĩ rồi nói: "Vào đi"

"Dạ, bang chủ"

Người đàn ông trung niên áo đen lập tức đi vào, người đàn ông đồ trắng trước mặt hắn là bang chủ Bang Vô Pháp tên là Sa Lực Đạt, là kiêu hùng thống trị toàn bộ bang Vô Pháp.

Hắn vừa bước vào phòng nghĩ liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên trên mặt có vết sẹo đao, con ngươi bỗng nhiên co lại nói: "Thật không nghĩ tới là ngài đang chiêu đãi khách, thực sự là quá quấy rối "

"Không việc gì, ngươi tới thật là quá đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng"

Bang chủ bang Vô Pháp Sa Lực Đạt phất tay nói: "Cùng ngươi giới thiệu một chút, đây là đại ca Truy Phong Tặc xưng là Khấu Cao, cũng là người phe mình hợp tác trước đến nay.

"Lần này đến đây cũng là vì hợp tác với chúng ta một việc hệ trọng"

Đại ca Truy Phong Tặc Khấu Cao khẻ mỉm cười: "Sa bang chủ thật là quá khách khí rồi, nói chung cũng là hợp tác hai bên cùng có lợi mà thôi, người xưa có nói hai bên cùng hợp tác hai bên cùng trợ giúp lẫn nhau thì mới xưng là bạn"

Nếu chỉ có một người đơn độc, thì dùng cái gì để đặt chân trên cái thế giới này? Bạn bè càng nhiều thì con đường chính nghĩa trên thế giới này mới được ủng hộ, chúng ta hợp tác lẫn nhau thì mới có thể ở trên thế giới này kiếm cơm, hưởng thụ vinh hoa phú quý"

Trên người hắn lan tràn ra một vẻ phong thái nho nhã, dường như là một mưu sĩ trí tuệ vững vàng.

Sa Lực Đạt cười ha ha: "Không hổ danh là Đại ca của Truy Phong Tặc

Quả nhiên lý trí óc thông thiên, thông hiểu triết lý, chẳng trách mà cảnh sát liên bang nhiều lần truy sát, vẫn không chết, thậm chí còn nhảy nhót tưng bừng"

"Tiểu Trần à, lần này hắn đến đây là muốn chúng ta phi tang một lượng lớn tang vật mà hắn vừa cướp được từ một đội buôn lớn, cướp được không ít đan dược, linh dược, trong đó có lượng lớn Mộc Linh Đan"

"Mộc Linh Đan này hiệu quả rất tốt, ta thiết nghĩ, cảnh giới võ sư thì người nào cũng cần nó để tu luyện. Đây là một món hàng dễ bán, một khi đưa ra tiêu thụ, sẽ nhanh chóng hốt bạc, đây là một lần giao dịch giá trị 50 ức đồng liên bang, không phải là chuyện nhỏ"

"Ta hy vọng ngươi ở thành Tây Hoang, mau chóng dàn trãi ra đường dây tiêu thụ, kiếm về đầy bồn đầy bát"

Hắn khí phách nói, chuyện làm ăn trị giá 50 ức đồng liên bang, không biết sau khi tiêu thụ, hắn sẽ mang về bao nhiêu là tiền lãi.

Cho dù đem chơi gái cũng có thể chơi đến thiên hoang địa lão.

"Buôn bán giá trị 50 ức đồng liên bang?"

Vừa nghe như thế, người đàn ông trung niên áo đen vô cùng khiếp sợ, dù cho đối với bang Vô Pháp mà nói thì số lượng 50 ức đồng liên bang giao dịch cũng không cách nào coi thường, một khi thành công, trên dưới toàn bộ vô pháp bang đều có thể ăn thịt.

"Đại ca, kỳ thực hôm nay ta đến là có chuyện muốn bẩm báo, chuyện này thật sự là vô cùn trọng đại..."

Sa Lực Đạt nhíu mày: "Chuyện gì, cứ việc nói" Bản năng hắn cảm giác đây là chuyện vô cùng vướng tay vướng chân. Bằng không thủ hạ của mình cũng không làm phiền mình đón khách trọng yếu đến.

"Chuyện là như vầy, vừa nãy thành Tây Hoang vừa đến một người khách vô cùng vướng tay chân" Người trung niên áo đen đem hết sự tình mọi thứ đều kể ra, cũng không kiên kị Đại ca Truy Phong Tặc Khấu Cao đang ở đây.

Nhưng sau khi nghe người đàn ông trung niên áo đen nói xong, sắc mặt của Khấu Cao ngày càng khó coi

Bịch một cái hắn vỗ tay thật mạnh trên bàn gỗ, kình khí mạnh mẽ của hắn trực tiếp đem cái bàn này chia năm xẻ bảy.

"Gan lớn thật, thật to gan!"

Khấu cao rít gào giận không nhịn nổi: "Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà cũng học đòi người ta đi giết Khấu Cao ta, lại còn muốn giết chúng ta dương danh lập vạn, đến tột cùng là ai cho hắn là gan can đảm như vậy, thật là muốn đi chết mà?"

Mũi hắn phun ra khói căn bản là còn chưa nghe xong lời nói của người đàn ông trung niên áo đen.

Truy Phong Tặc bọn hắn ở thành Tây Hoang hung hăng bá đạo cướp bóc đã được mười mấy năm nay, giết người như ngóe, đạt đến mức độ trẻ em ba tuổi vừa nghe đến Truy Phong Tặc liền nín khóc, đến nỗi không người nào không sợ.

Đến mức mà người bình thường vừa nghe đến Truy Phong Tặc đã sợ vãi tè, hai chân run rẩy.

Vậy mà có tên thiếu gia không biết từ đâu đến lại muốn lấy đầu Truy Phong Tặc dương danh lập vạn.

Từ lúc nào mà, Truy Phong Tặc đã trở thành hòn đá kê chân của một thiếu gia công tử, trở thành nhân vật nhỏ để đối phương lập uy. Nếu mà hắn có thể nhịn được việc này hắn chẳng thà đi chết, làm con rùa đen rút đầu.

"Khấu huynh hãy bình tĩnh, đừng nóng" Sa Lực Đạt khuyên can nói.

Khấu Cao lộ ra một nụ cười dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Sa Lực Đạt: "Sa huynh à, một thằng nhóc con muốn ở trên đầu ta đi tè đi ị, còn đòi giết ta dương danh lập vạn, ngươi bảo sao ta không nóng đây a?"

"Thành thật mà nói bang Vô Pháp của các ngươi định tính toán sao, có phải là đem tin tức của ta truyền ra ngoài cho tên thái tử gia kia phải hay không hả?"

Tuy rằng là lúc nãy bọ họ giả vờ giả vịt dáng vẽ là một cặp huynh đệ thủ túc đã lâu, thế nhưng bước ra đời lăn lộn, ai lại không biết trong xã hội đen làm gì có người tốt, chỉ cần đầy đủ lợi ích thì đến cha hắn cũng đem bán được chứ đừng nói huynh đệ gì ở đây.

Hắn cũng không đần độn mà tin vào Sa Lực Đạt

Trên thực tế nếu như Hạ Bình là tên công tử bình thường hắn cũng coi như là câu chuyện cười cho qua, vấn đề là trong tay đối phương có Quang Thần Hào một món vũ khí lợi hại như vậy, tương đương với quân đội mang chiến hạm đến đây vây quét hắn.

Việc này đã có nguy cơ đến tánh mạng, nếu như đối phương phát hiện sào huyệt của mình, chỉ sợ là bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều, thậm chí toàn quân bị diệt, chính vì thế mà hắn mới nóng giận như thế.

"Xem cách nói của ngươi kìa, tên công tử ca đó là cái rắm gì"

"Chỉ có một ức mà đã muốn Sa Lực Đạt bán đi huynh đệ chúng ta, ngươi cảm thấy điều này là có thể được sao?"

Hai bên chúng ta đã cùng hơi tác mười mấy năm, hàng năm đều giao dịch hơn chục ức lợi nhuận, lợi ích không biết bao nhiêu mà nói.

"Lúc này tên công tử ca kia lại muốn diệt huynh, chẳng khác nào muốn chặt đứt tài lộ của ta"

"Chặt đứt đường tài lộ người khác cũng như là giết cha mẹ người, ngươi nghĩ xem ta có thể tha mạng hắn được sao?"

Con mắt của Khấu Cao lộ ra tia sắc lạnh: "Được lắm, ta sẽ lập tức gọi người đến đem tên công tử ca này lặng lẽ tiêu diệt"

"Dù cho bối cảnh của hắn có thâm hậu đến đâu, ở nơi thành Tây Hoang này còn chưa tới lượt hắn ngang ngược."

"Hơn nữa ở nơi này lặng lẽ chết đi vài người, dù cho muốn truy tra thì căn bản cũng là chuyện không thể nào làm được"

Hắn lập tức động lòng muốn giết ngay lập tức Hạ Bình, để khỏi đêm dài lắm mộng.