Thành Tây Hoang.
Đường phố hào hoa, tô vàng nạm ngọc, hai bên đường từng tòa nhà lớn san sát nhau, tiệm cơm, night club, sòng bạc, quán bar, kỹ viện mọi thứ ăn chơi đều không thiếu gì cả, cực kỳ phồn hoa.
Bốn phía có rất nhiều cao thủ mặc đồng phục gương mặt hung ác dường như ác thú đang nhìn chằm chằm con mồi, phòng ngừa có người quấy rối.
Đây chính là con đường tiếng tăm lừng lẫy ở thành Tây Hoang Phú Hào Nhai, chính là đường phố mà Bang Vô Pháp chiếm cứ, tổng bộ của Bang Vô Pháp nằm ở cuối con đường này. Nằm trong căn nhà năm tầng cao vút trong mây.
"Thiếu gia à, đây chính là tổng bộ của Bang Vô Pháp". Người nói chuyện chính là một người đàn ông trên mặt có sẹo đao tên Hồ Tam. Hắn phô bày gương mặt nịnh nọt giống như chân chó biết vâng lời quay mặt về phía Hạ Bình nói.
Hạ Bình nhìn một chút, phát hiện mình đã đi tới cuối con đường, phía trước tầng tầng lớp lớp lớp nhà cao tầng sang sát nhau. Trước cửa phô trương thanh thế bày đặt bảng hiệu hoành tráng ghi "Bang Vô Pháp".
Mà xung quanh tòa nhà lớn này đứng rất nhiều tên cao thủ mạnh mẽ khí tức hung thần át sát, ít nhất đều là Võ Giả.
"Đứng lại"
Nhìn thấy Hạ Bình và Hồ Tam tới gần thì đám người hét lên phẫn nộ: "Nơi này là tổng bộ của Bang Vô Pháp những người khôn phận sự miễn vào, người nào vi phạm sẽ giết không tha."
Hắn hét vang như sấm rền, dường như một con mãnh hổ nơi Tây Vực, rít gào liên tục đằng đằng sát khí, người bình thường nghe được chắc sẽ bị dọa cho sợ vỡ mật.
"Vị đại nhân ơi". Hồ Tam đi tới chà xát hai tay nịnh nọt "Chúng ta muốn đến Bang Vô Pháp mua tin tức, không biết đại nhân có thể dàn xếp cho chúng ta vào hay không vậy hả?"
"Dàn xếp cái con mm"
Hạ Bình tiếng lên một bước, kêu ầm lên: "Bổn thiếu gia đến Bang Vô Pháp có chuyện làm ăn, đám chân chó các ngươi dám to gan cản trở bổn thiếu gia hay sao?"
Ngay lập tức hắn nắm lên một chồng đồ đạt linh tinh dưới mặt đất hướng về phí tên hộ vệ này đập tới.
Cái gì vậy?
Hộ vệ đừng bên cạnh lập tức giận tím mặt, ở tổng bộ của bang Vô Pháp mà có người dám công nhiên đánh lén hộ vệ, đây có phải là muốn chết hay không vậy hả.
Thế nhưng là khi hắn còn chưa kịp phản ứng gì cả thì đã có một chồng tiền giấy to tướng nện ngay trên mặt bọn hắn. Đầy đủ 10 vạn đồng Liên Bang vung vãi đầy ra đất.
Bọn hộ vệ xung quanh trợn mắt ngoác mồm hết cả ra. Bọn hắn dù đã từng nhìn thấy nhiều tiền, thế nhưng tiện tay móc ra 10 vạn đồng Liên Bang đi đập người thì chưa hề thấy qua.
"Này, này"
Lập tức lửa giận của đám hộ vệ xung quanh đây biến mất ngay lập tức. Đồng thời cũng biết là Hạ Bình đến đây không phải để quấy rối. Mà cũng không tìm được lý do gì để đuổi hắn đi.
"Ầm ĩ cái gì vậy"
Cùng lúc đó, có một người đàn ông trung niên mặc áo đen đi ra. Dáng đi long hành hổ bộ từng bước bệ vệ đi ra, hắn là một tên cường giả cấp bậc võ sư, ít nhất cũng là võ sư tầng 3.
Ánh mắt của hắn uy nghiêm nhìn bốn phía đồng thời cũng nhìn thấy đống tiền giấy rơi đầy trên đất kia.
"Chủ quản à, người tiên sinh này đến đây là để mua tin tức" Tên hộ vệ sợ tái mặt lập tức nói rá tất tần tật mọi chuyện đã xảy ra, không có bất kỳ giấu giếm gì.
Người đàn ông này là cán bộ cao tầng của bang hội, quyền thế ngập trời, chỉ cần một câu nói ra là có thể kết thúc tính mạng của hắn, hắn làm sao dám giấu giiếm nữa điều.
"Hóa ra là quý khách đến, trước đây có điều sơ sót, không từ xa đến tiếp đón, âu cũng là do đám thủ hạ này của ta không biết cân nhắc, làm quý khách thêm phiền phức. Mời vào, mời vào". Người đàn ông trung niên tươi cười như hoa đón tiếp, người có thể lấy ra 10 vạn đồng Liên Bang để nện người không phải là quý khách thì ai còn có thể xứng đáng làm quý khác nữa a.
Mà Bang Vô Pháp có thể phát triển to lớn chóng mặt đến ngày hôm nay không phải là vì có khác đến làm ăn hay sao? Người như vậy làm sao có thể nửa phần thất lễ cơ chứ.
Hạ Bình gật gù cùng người đàn ông trung niên bước vào tổng bộ. Nơi này là phòng khách quý của tòa nhà. Hắn ngồi xuống chờ còn người đàn ông mặt thẹo tên Hồ Tam sau khi xong nhiệm vụ thì đã rời đi.
Trong phòng khách quý lập tức xuất hiện hai cô gái ăn mặc hở hang, tới châm trà rót nước phục vụ Hạ Bình đến tận răng.
"Vị công tử ơi, cậu muốn đến Bang Vô Pháp để làm gì vậy" Người đàn ông trung niên áo đen hỏi thẳng trơn không lòng vòng cho mệt, "Bang Vô Pháp của ta trải rộng khắp thành Tây Hoang cùng là bang phái lớn nhất ở đây, nói về tín dự cũng đều là số một thành Tây Hoang"
"Chỉ cần có đầy đủ tiền tài, thì cái gì cũng có thể làm được."
Hắn tràn đầy tự tin ném pháo
Nghe đến đây, Hạ Bình cũng không cần khách khí nói: "Ta muốn biết sào huyệt của Truy Phong Tặc ở đâu"
"Cái gì?"
Người bên cạnh vừa nghe đến người thanh niên này muốn tìm vị trí sào huyệt của Truy Phong Tặc thì lập tức vô cùng khiếp sợ.
"Sào huyệt của Truy Phong Tặc"
Nghe nói như thế, ánh mắt của người trung niên áo đen lập tức lấp lóe lên tia âm hiểm: "Không biết vị huynh đài này muốn tìm vì trí sào huyệt của Truy Phong tặc rốt cuộc là vì sao vậy hả, có thể cho ta biết có được hay không vậy hả?"
"Rất là đơn giản thôi mà, ta ở trường học nhận cái nhiệm vụ là tiêu diệt Truy Phong Tặc thôi đó mà. Cũng chẳng có gì là quan trọng" Hạ Bình gọn gàng dứt khoát nói ra. "Hôm nay ta tới đây chính là để chặt đầu bọn truy phong tặc để dương danh lập vạn, nổi bậc hơn người".
Khóe miện của người bên cạnh giật giật, lý do này cũng thật là quá đơn giản a, chính xác đám trẻ con bây giờ cũng thật vô cùng ngây thơ, chỉ cần chém giết một đám vô lại hung ác có thể dương danh lập vạn, nổi bậc hơn người a.
Vấn đề là đám vô lại hung ác này là đám hung đồ quanh năm không ngừng trên đầu đao liếm máu. Làm sao có thể dễ dàng giết như vậy a, ngay cả những tay già đời cũng đếu chết trong tay đám hung tặc này, công tử chưa từng va chạm xã hội này lại tìm bọn chúng để gây sự, rõ ràng chính là đi tìm chết a.
Người đang ông trung niên áo đen mặt không biến sắc nói: "Vị công tử à, tha thứ cho ta nói thẳng, đám Truy Phong Tặc này hung hăng ngang ngược cướp bóc nơi đây đã mười mấy năm, giết không biết đã bao nhiêu người. Cảnh sát Liên Bang đã truy quét bọn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thành công. Bọn họ không phải làm đám người dễ tiêu diệt như vậy đâu a."
Hắn âm thầm nhắc nhở Hạ Bình, Truy Phong tặc không dễ dàng tiêu diệt chút nào.
"Không vấn đề gì cả"
Hạ Bình vung tay, dửng dưng nói: "Thật không cần giấu giếm, thật ra ta tới đây cũng là có mang theo Quang Thần Hào, trên đó có rất nhiều vũ khí công nghệ cao, lực lượng không thấp hơn bất kỳ chiến hạm chiến đấu nào. Cho dù là cường giả Tông Sư cảnh ta cũng có thể đánh giết"
"Chỉ cần ta biết được sào huyệt của đám truy phong tặc đó ở nơi nào. Ta liền đem vài ngàn viên đạn đạo quét ngang, tẩn thêm vài quả bom nơtron, trong vòng khuôn viên vài dặm cho dù là đỉnh núi cũng bị sang thành đồng bằng ngay lập tức. Nổ cho bọn họ chết không toàn thây"
Nếu như vậy rồi mà còn có người không chết, ta cừng từ từ trừng trị bọn họ, dùng đạn lazer bắn phá, dám chắc bọn chúng trở thành cái tổ ong vò vẽ. Ta cũng không tin đám truy phong tặc này có ba đầu sáu tay."
Ta **!
Nghe đến đây người chung quanh đều trợn mắt ngoác mồm, lòng bàn chân lạnh toát, nếu như là vậy thì dù cho đám Truy Phong Tặc có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị chết mấy chục lần.
Trừ phi là Vương giả cảnh, nếu không thì bị ngàn viên đạn đạo gột rửa, oanh tạc thì dù đến tro cặn cùng không còn lại.