Vèo!
Phi thuyền loại nhỏ đang xông đi vào hướng phía Huyết Hồn đại lục, giờ phút này chiếc phi thuyền này khởi động hệ điều hành công năng nguỵ trang quang học, ngụy trang chính mình thành một khối sau băng, nhanh chóng tiến lên hướng phía Huyết Hồn đại lục.
Bởi vì dường như Huyết Hồn đại lục tràn ngập địch y đối với người từ trong vũ trụ tới, mà người nơi này lại có tính cách bài ngoại cực mạnh, một khi biết được có ngoại địch xâm lấn, tất nhiên sẽ dốc toàn bộ lực lượng đánh trả.
Cho nên, phi thuyền từ bên ngoài xâm nhập vào nhất định phải bị ngụy trang, nếu không khẳng định sẽ bị Thổ Dân Huyết Hồn đại lục vây quanh, đến lúc đó liền xem như muốn chạy trốn, cũng cơ bản là trốn không thoát.
"Thật áp lực thật mạnh mẽ."
Hạ Bình lập tức cảm nhận được sau khi phi thuyền tiến vào Đại Khí Tầng khối đại lục này, sinh ra rung động mãnh liệt, dường như có áp lực khủng khiếp vọt tới từ bốn phương tám hướng, gần như muốn nghiền chiếc phi thuyền này thành một quả cầu sắt.
Nếu như không phải chiếc phi thuyền này được chế tạo ra từ tài liệu đặc thù, có thể chống lại lực áp bách cực mạnh, chỉ sợ sớm đã bị lực áp bách từ Đại Khí Tầng nghiền thành một quả cầu sắt.
Sao băng thông thường sau khi tiến vào khối đại lục này, đều sẽ bị tiêu diệt nhanh chóng, hóa thành một đạo ánh sáng rơi xuống mặt đất.
"Hỏng bét, chiếc phi thuyền này mất khống chế."
Bỗng nhiên trong lúc này, Hạ Bình cảm nhận được dường như chiếc phi thuyền này có hơi không chịu nổi trọng lực từ mặt đất của Huyết Hồn đại lục, điên cuồng gia tốc rơi xuống đất, hệ thống gần như không khống chế nổi.
Ầm!
Nó như là sao băng, trực tiếp rơi xuống, tốc độ nhanh đến mức độ khó mà tin nổi.
Hạ Bình cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể là giao tất cả cho ông trời, hi vọng không nên bị Thổ Dân Huyết Hồn đại lục chú ý tới, nếu không mà nói tất nhiên sẽ nghênh đón một trận chém giết thảm liệt.
. . .
Huyết Hồn đại lục, sau trong một khu rừng rậm nguyên thủy, trên một chỗ đất trống.
Một người con gái áo trắng ngã trên mặt đất, trên dưới khắp toàn thân đều dính đầy vết máu, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị thương thế không nhẹ, gần như cũng không thể đi thêm một bước.
Mà phía trước nàng thì xuất hiện bảy tám người thanh niên thân mặc hắc bào, bọn họ lập tức đã bao vây cô gái mặc áo trắng này, gần như vây quanh đến chật như nêm cối, không có bất kỳ khe hở nào có thể cho nàng chạy trốn.
Những người này có hơi không giống với nhân loại phổ bình thường, trên trán vậy mà lại xuất hiện đường vân màu hoàng kim đặc biệt thần bí, phảng phất ẩn chứa lực lượng thần bí, không khí khắp bốn phía đều bị ảnh hưởng đến, sinh ra trạng thái vặn vẹo.
Nếu như Hạ Bình ở chỗ này khẳng định sẽ biết, bọn họ đều là Thổ Dân trên Huyết Hồn đại lục, người của Hồn Tộc.
"Liễu Như Lan, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem ngươi còn có thể chạy trốn tới nơi nào đây, lập tức giơ tay chịu trói đi."
"Không sai, nhận một kích của Điện Chủ Phân Điện Hoài Ninh Thành chúng ta, bản thân ngươi đã sớm bị trọng thương, cơ bản là không có cách nào trốn."
"Nếu như còn dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, thì đừng trách chúng ta tiếp tục không thương hoa tiếc ngọc."
Những thanh niên áo đen này sắc mặt hết sức hung tàn nhìn chằm chằm cô gái áo trắng, đằng đằng sát khí.
"Nếu như không phải tiểu nhân hèn hạ Bảo Minh Viễn này, ám hại Liễu gia ta, chỉ bằng các ngươi làm sao có thể làm gì được ta? !" Cô gái áo trắng Liễu Như Lan cắn răng nói, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
"Đúng, ngươi nói không sai, thân đã từng là Thánh Nữ Hồn Điện, địa vị cao cao tại thượng, những người này giống chúng ta quả thật chỉ là con kiến hôi, cơ bản cũng không bị ngươi để vào trong mắt."
Thủ lĩnh Bảo Minh Viễn cùng những người áo đen này cười khặc khặc một tiếng: "Mà Liễu gia đã từng là đại gia tộc trong Hoài Ninh Thành, quyền thế ngập trời, cường giả như mây, không ai dám trêu chọc, nhưng mà hiện giờ cũng tan thành mây khói, nhà họ Liễu từ trên xuống dưới đều bị diệt môn, cả người lẫn vật không còn lưu lại, hiện giờ chỉ còn vẻn vẹn chỉ còn lại một tên dư nghiệt là ngươi còn chưa chết."
"Bất quá việc này cũng không trách người khác, ai bảo các Liễu gia ngươi ngu xuẩn, thế mà còn dám cấu kết Vực Ngoại Tà Ma, đây là đại tội tru diệt cửu tộc, các ngươi không chết cũng sẽ chết."
Hắn ở trên cao nhìn xuống cô gái áo trắng Liễu Như lan.
"Chân tướng đến tột cùng như thế nào, các ngươi biết được nhất rõ rõ ràng ràng, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do." Liễu Như lan cắn răng, đôi mắt đẹp lộ ra một tia lửa giận, "Đây bất quá là lão chó già kia nói xấu gia tộc ta a."
Nghĩ tới đây, nàng vô cùng phẫn nộ, vẻn vẹn tội danh có thể có cũng có thể không như vầy, Điện Chủ Phân Điện này lập tức nhổ tận gốc nhà họ Liễu từ trên xuống dưới, một người cũng không chừa lại, thân nhân bên người đều chết đến không còn một mảnh.
Mà nàng cũng chỉ là ở dưới hộ vệ liều chết hộ tống, mới miễn cưỡng chạy ra khỏi Hoài Ninh Thành.
Nhưng mà không nghĩ tới đối phương theo đuổi không bỏ, truy sát ba ngày ba đêm, vẫn là bị đuổi kịp ở cái địa phương này, đối phương hung tàn có thể nghĩ, chắc chắn phải chém tận giết tuyệt mới thôi, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào.