Thấy lính canh đã chết, một bộ phận cảnh giác tại chỗ, một bộ phận khác nhanh chóng xông vào trong lao kiểm tra.
Nhiều tộc nhân Bạch thị đều kinh nghi bất định, không cần nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở cuối lồng giam, chỉ cần nghe động tĩnh cũng đủ biết có người muốn cứu tộc trưởng ra ngoài.
Khải lão lão trong lao, tay cầm chìa khóa, cảm thấy như phỏng tay. Vứt đi không được, mà không vứt cũng chẳng xong, mấu chốt là tu vi toàn thân lúc này đang bị chế ngự. Bà muốn vứt cũng chẳng biết vứt đi đâu, trong lao chỉ có bấy nhiêu chỗ, liếc mắt một cái là thấy hết, có thể giấu vào đâu được? Chẳng lẽ giấu trên người mình?
Chuông báo động vừa vang, trong thần điện, Phượng Tỉ tộc trưởng Phượng tộc, thần nữ Phượng Thanh Bình cùng vài vị tộc nhân khác đang bàn việc, đều đột ngột quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, tự nhiên đều nghe ra tiếng chuông báo động đang ngân dài.
Lập tức từng bóng người lóe lên, từng người thoắt cái đã đến dưới mái hiên ngoài đại điện.