“Mi hiểu rất rõ Diệp Ngôn và Artoria đấy, tiếc rằng cậu ấy đã đặt may quần áo xong xuôi cả rồi. Đánh dấu nhà hàng thì còn có chút tác dụng, cất đi này.” Trương Đạt Dã nhận lấy bản đồ, giao cho Artoria.
Artoria nhìn thoáng qua, còn mấy nhà hàng họ chưa tới, bèn cất bản đồ đi cẩn thận như cất kho báu.
Diệp Ngôn vỗ vai Tùy Phong Nhĩ: “Tính ra mi vẫn còn có chút lương tâm, không mải nghe mỗi chuyện bà tám thôi. Nếu không còn tin tức gì đáng giá nữa thì mi có thể quay về nghỉ ngơi được rồi.”
Tùy Phong Nhĩ vẫn không từ bỏ, cầm nhiều tiền ra ngoài như vậy mà không mang được thứ gì hữu dụng quay về thì sau này sao nó có thể lừa thêm kinh phí được nữa: “Không, còn có người tên Bernice mà ông chủ cần tìm tôi cũng hỏi thăm ra rồi. Mấy tháng trước hắn từng xuất hiện, sau đó đi tới đảo Pucci, chỉ cần đi tàu hỏa biển hoặc đi theo quỹ đạo của tàu hỏa biển là có thể đến nơi.”
Trương Đạt Dã gật gù: “Thông tin rất hữu dụng, vừa hay chúng tôi cũng đã nghe ngóng được, vất vả cho mi rồi.”