Ra khỏi phòng rồi nhưng còn lâu mới đến lúc biển đủ rộng mặc mèo nhảy trời cao mặc mèo bay. Tom biết bên ngoài còn có một người gác đêm cực kỳ cảnh giác. Người gác đêm này lợi hại đến mức ngay cả việc nó nửa đêm ăn vụng cá nhỏ cũng bị cậu ta phát hiện ra.
Vì vậy Tom quyết định lần này phải vô cùng cẩn thận, men theo tường mà đi, giấu mình trong bóng đêm, lặng lẽ rời khỏi.
“Tom? Lại ra ăn vụng hả?” Diệp Ngôn liếc mắt là thấy được con mèo lén lút này.
Thế mà đã bị phát hiện rồi sao? Tom nhún vai, vô tội nhìn Diệp Ngôn. Trên đường đi nó đều trốn trong bóng tối, cậu ta không thể nhìn thấy được mới đúng.
“Đêm tối là thế giới của Người Cầm Canh.” Diệp Ngôn nói như vậy, sau đó lại đổi giọng: “Nói thế nghe hơi tự kỷ, thật ra thì thuật nhìn ban đêm là tiêu chuẩn thấp nhất của Người Cầm Canh, dù trời tối thế nào thì tao cũng có thể thấy rõ ràng.”