Toàn thân Tả Sư Nhân run rẩy, chìm trong suy nghĩ. Lời của Lăng Tô trước khi nghị hòa văng vẳng bên tai. Cuối cùng, sắc mặt hắn ta dịu lại, lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Từ huynh... liệu có thể giữ lại tước vương không?”
“Được thôi.” Từ Mục mỉm cười. Chợt nhận ra, dường như đây là điều Tả Sư Nhân quan tâm nhất. Nhưng mất hết thực lực, chỉ còn lại tước vương ở Ngô Châu, thì có ích gì? Nếu không phải thời thế không cho phép, việc Tả Sư Nhân xưng đế, hắn cũng chẳng buồn bận tâm.
Tả Sư Nhân ngước mặt lên trời, nhìn ngắm hồi lâu. “Từ huynh nên hiểu cho, ta vồn từ một viên quan nhỏ bé ở Lăng Châu, từng bước leo lên đỉnh cao, thốn nhất Đông Lăng.”
“Hành trình phấn đấu của Tả minh chủ, không cần phải nói, Từ Mục ta vô cùng bội phục.”
