Vừa đặt chân vào lều gỗ, Từ Mục còn chưa kịp ngồi xuống, Tư Hổ, Mã Nghị cùng đám thân vệ đã nhanh chóng dàn đội hình phía sau.
Sợ trà có độc, Tư Hổ còn cẩn thận húp thử vài ngụm, bị Cung Cẩu bên cạnh đấm cho mấy cái mới tiu nghỉu bỏ cuộc.
Ngồi xuống rồi, Từ Mục không vội mở lời. Hắn ngước mắt nhìn Tả Sư Nhân, rồi lại liếc sang Lăng Tô bên cạnh.
“Từ huynh, dạo này khỏe chứ?” Tả Sư Nhân tươi cười gượng gạo, vội vàng lên tiếng.
“Không được khỏe lắm.” Từ Mục lắc đầu. Hắn không hề có ý định được nước lấn tới, suy nghĩ của hắn thực ra cũng giống như Đông Phương Kính. Cái danh Nhân Vương Đông Lăng bọn họ khinh thường, nhưng dân chúng Đông Lăng lại nguyện liều mình vì cái danh ấy.
