“Sao vậy? Bên ngoài thành đang chặt cây rừng à?” Tả Sư Nhân vừa nhận được tin báo, mày đã nhíu chặt lại. Hắn quay phắt đầu, có chút bực dọc nhìn ra bên ngoài, phát hiện trong những khu rừng rậm rạp bao quanh thành, quả nhiên có bóng người thấp thoáng.
Đáng tiếc là tầm bắn của cung nỏ hoàn toàn không đủ. Nếu không, hắn thật sự muốn hạ lệnh tấn công địch rồi.
“Tề Đức, ngươi thấy sao?”
Lăng Tô sắc mặt càng thêm trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng khàn đặc:
“Chủ công, đây là kế dụ địch.”
