Khi Từ Mục bước ra khỏi vọng lâu, Lý Thạc Mặc vẫn còn ngỡ ngàng, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Lý Như Thành làm cho im bặt.
"Con à, con có từng nghe câu thơ của đám hiệp khách giang hồ chưa?"
"Giang sơn sương lung yên vũ dao, thập niên nhất kiếm trảm hoàng triều." (Giang sơn mờ ảo khói sương giăng. Mười năm mài kiếm diệt triều đình.)
Lý Như Thành vuốt chòm râu bạc phơ, chậm rãi nói: "Tiểu Hầu gia từng bảo với ta, bọn hiệp khách cũng chỉ là những kẻ đáng thương, dù vì nước hay vì dân, cũng chỉ mong cứu giúp thiên hạ."
"Thời buổi này, dù có dụi mắt đến mờ, người ta cũng chẳng phân biệt được trắng đen. Kẻ thì ra sức tô vẽ sự thái bình giả tạo, người lại âm thầm giữ vững chính nghĩa."
