Giữa chốn lầu son gác tía của Lý phủ, chẳng ai mường tượng được rằng, một chàng trai trẻ tuổi, chủ một trang viên nhỏ ở tận Mã Đề Hồ xa xôi lại có thể trò chuyện tâm đắc với một vị lão Hầu gia từng vào sinh ra tử suốt ba mươi năm chinh chiến.
Ngay cả một tiểu thư khuê các như Lý Tiểu Uyển, khi đứng nhìn từ khu vườn hoa gần đó cũng không khỏi ngạc nhiên, vui mừng khôn tả. Trái ngược với vẻ mặt hân hoan của nàng, phụ thân nàng lại giận tím mặt, miệng không ngừng rủa xả: "Đồ nhà quê chó má!".
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Hai người đàn ông trong đình cùng đặt chén rượu xuống, bầu không khí trở nên trang trọng hơn.
Lý Như Thành khẽ ợ một tiếng, giọng nói trầm lắng hẳn đi:
