Đến gần Thành Đô, ngẩng đầu nhìn đường nét vương thành Tây Thục. Thường Thắng do dự một lát, lại một lần nữa mở miệng: "Diêm Phích, thật sự không có tình báo của tên què sao."
"Tiểu quân sư, quả thực không có, Thiết Hình Đài không thể dò ra được chỗ ở của tên què."
Thường Thắng gật đầu. Bất kể thân ở nơi đâu, điều hắn luôn không yên lòng nhất chính là tên què Tây Thục. Ngọn núi cao không thể vượt qua này trước nay vẫn là tâm bệnh lớn nhất của hắn. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, dưới tình cảnh này tên què sẽ không đến kịp.
"Tiểu quân sư, có chút không ổn." Đúng lúc Thường Thắng đang suy nghĩ, thì lúc này một tỳ tướng lo lắng đi tới: "Trinh thám phái đi chưa đến Thành Đô đã gặp phải phục kích của quân Thục, tử thương thảm trọng nên đành phải rút lui. Tiểu quân sư... theo lý mà nói, Thành Đô là vương thành của quân Thục, chắc chắn phòng thủ trùng trùng. Thuộc hạ lúc trước đã nghĩ rằng nên phái đi nhiều người hơn."
"Ngươi không hiểu." Thường Thắng lắc đầu: "Với tính toán thế này, ta là đã đoán ra một số chuyện. Ví dụ như Vu Văn rõ ràng biết không đủ để phòng thủ, nhưng vẫn muốn chiến thắng nên hẳn sẽ dùng phương pháp khác dụ ta vào ổ mai phục. Hắn đoán ý ta, ta chẳng phải cũng đang phòng bị hắn sao? So với tên què mà nói, Vu Văn tuy xem là đại tài nhưng vẫn còn một phần thiếu sót."
