"Không thể nào ..."
Dưới sắc trời nhá nhem tối, Thường Thắng lần đầu tiên thất thanh hét lên. Ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới, tên què Đông Phương Kính mà Thiết Hình Đài vẫn luôn không dò ra được hành tung thật sự đã đến Thành Đô. Nếu như nói dù chỉ một lần, chỉ cần đúng một lần hắn nhận được tin tức tên què còn ở tiền tuyến, giờ khắc này hắn sẽ dám đánh cược tất cả thêm lần nữa. Nhưng không, hành tung Đông Phương Kính mà hắn ngày ngóng đêm trông, giống như đã biến mất. Cho đến lúc này bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn.
Thân hình Thường Thắng run lên.
"Tiểu quân sư, bốn phương tám hướng đều là viện quân Tây Thục..."
Thường Thắng nhắm mắt rồi lại ngẩng đầu lên, vội vàng liếc nhìn xe lăn gỗ và áo bào văn sĩ, gần như không chút do dự, hắn nghiến răng, giọng nói mang theo một sự bất lực: "Vào thành trước đã."
