Chạng vạng tối.
Dù không cách bờ sông bao xa, nhưng không còn nghe thấy tiếng gọi nhau thu lưới của đám ngư dân như mọi khi. Cỏ lau sậy mọc um tùm vào mùa hè, điên cuồng vươn mình trong tiết trời cuối hạ, từ xa xa phất phơ lay động theo gió.
Một tên lính Đông Lăng bị cắt cổ, dùng hết sức tàn gượng gạo xoay người, mặt hướng về phía sông sau rặng lau, ngơ ngác cho đến khi cả thân thể đổ gục xuống, co quắp trong vũng máu.
“Quân tiếp viện đến rồi! Chống đỡ được đợt này, chúng ta sẽ được về nhà!” Tả Sư Nhân tóc tai rũ rượi, vung kiếm vàng, điên cuồng khích lệ sĩ khí ba quân.
“Xếp trận! Nơi đây chỉ có tử chiến! Lúc nước sôi lửa bỏng, tướng sĩ Đông Lăng, xin mời quyết tử một trận!”
