“Xông lên, tất cả xông lên cho ta!” Triệu Thanh Vân mắt long sòng sọc, tưởng chừng như sắp phụt ra lửa.
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng đại công sắp đến tay rồi, cớ sao đúng lúc này lại đụng phải một đám nghĩa quân khó xơi đến thế.
Giờ phút này cũng không thể lui, bằng không Lang Vương mà biết được, chắc chắn không tha cho hắn.
“Vòng ra hai bên bắn chặn, trước hết phải xuyên thủng hàng đầu của địch trận!” Ghìm ngựa, Triệu Thanh Vân giọng khản đặc, không ngừng chỉ huy hạ lệnh.
Trước mặt hắn, gần hai vạn quân đã bị tổn thất, tình hình không mấy khả quan. Dù đối phương cũng thiệt hại nặng nề, nhưng đó cũng chỉ là một đám nghĩa quân quèn, nhiều kẻ đến binh khí áo giáp còn chẳng có. Đã vậy còn là kỵ binh đánh bộ binh, lấy nhiều đánh ít mà vẫn thành ra cái cục diện chết dẫm này.
