Trên con đường quan lộ tiến vào Trung Nguyên, một đạo quân hỗn hợp cả bộ binh lẫn kỵ binh kéo dài tít tắp không thấy điểm cuối đang rầm rộ hướng về phía Nội Thành mà đi. Những xe chở khí tài, quân nhu nặng trịch thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cọt kẹt chói tai.
Nếu nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện ra, hàng ngàn người đang đẩy những chiếc xe nặng nề ấy, trớ trêu thay, lại chính là những lê dân Trung Nguyên áo quần tả tơi, mặt mày đói khổ.
"Quả không ngoài dự liệu của quân sư." Hách Liên Chiến thu tầm mắt lại, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, cười khẩy một tiếng.
"Cứ vào sâu đất Trung Nguyên, bắt đám dân đen của chúng làm phu dịch, thay chúng ta vận chuyển khí giới, lương thảo."
Thần Lộc Tử gật đầu, đôi mắt khép hờ, ẩn chứa sự thâm hiểm: "Trong cõi Trung Nguyên này, tuy cũng có những bậc hảo hán trung cang nghĩa đảm, nhưng giữa thời loạn lạc nhiễu nhương, thứ nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là đám dân thường kiếm miếng ăn qua ngày mà thôi. Lang Vương quả là nhìn xa trông rộng, đám dân phu Trung Nguyên này, chỉ cần cho chúng ăn no nửa bụng là có thể mặc sức sai khiến rồi."
