"Giết chết tên giặc tướng Sơn Việt kia!" Liễu Trầm mặt mày âm trầm. Cái Cô Lĩnh Khẩu nho nhỏ lại khiến hắn ba lần bảy lượt bị chặn cứng ở đây, tên giặc Từ còn chưa nói, một tên tiểu tướng Sơn Việt cũng dám cưỡi lên đầu hắn. Quả thực đáng hận đến cực điểm.
"Dụ trận, chặn giết chủ tướng Sơn Việt!"
Trời chưa sáng, mưa rơi không ngớt.
Phí Đột dẫn quân mã còn lại một lần nữa từ trong rừng giết ra. Hắn đương nhiên biết rõ Liễu Trầm vẫn luôn tìm cách, huynh đệ nhà mình chết thì chết, bị thương thì bị thương, mắt thấy sắp bị tiêu diệt toàn bộ. Nhưng không còn cách nào khác, những chuyện như thế này cuối cùng vẫn phải có người làm.
"Sơn Việt Doanh!"
