"Giết tặc!" Thường Uy gầm lên như sấm, hạ thấp ngọn trường thương sáng loáng. Tiểu Thường Thắng đã bảo hắn rằng nếu có kẻ nào đó chạy trốn về hướng này thì mười mươi chính là lũ sát thủ dám cả gan ám sát thiếu gia.
"Dám động đến thiếu gia nhà ta!"
Trong đêm tối, Thường Uy bật người nhảy lên nhưng cũng chỉ vọt được vài bước. Đúng lúc này, đám lính tráng lính theo sau hắn, dưới sự dẫn đầu của một tên phó tướng, mới vội vàng lăm lăm đao kiếm, xông lên.
Hách Liên Chiến mặt mày cau có, giận tím mặt. Không phải vì bị chặn đường, mà là chợt nhận ra chuyến đi vào Trung Nguyên này của hắn, từ đầu đến cuối chỉ toàn gặp chuyện xui xẻo.
"Đỡ thương cho ta, đỡ thương cho bố mày!" Thường Uy xoay người trên không, ngọn thương bạc trong tay từ trên trời giáng xuống.
