Trong gió đêm, Thường Thắng đứng khuất trong góc tối gần dịch quán, đôi mắt sáng rực.
Đợi chờ mỏi mòn, cuối cùng hắn cũng đợi được cảnh tượng mình mong muốn. Đúng như hắn và tộc huynh dự đoán, đêm nay sẽ có rất nhiều kẻ không an phận.
“Tiểu quân sư, phát hiện kẻ gian rồi!” Diêm Phích mình khoác giáp, vội vã bước tới.
“Vậy chúng ta lập tức xông ra giết chúng!”
“Chớ vội.” Thường Thắng cười nhạt, “Đã là bắt chuột, thời cơ tốt nhất chính là đợi chuột vào lồng rồi mới ra tay.”
