Ngồi trong miếu Trung Nghĩa, Thường Tứ Lang dụi dụi mắt không biết vì bụi hay vì khóc. Rồi lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn tượng vàng Trung Nghĩa trước mặt.
Hì hục cả buổi trời, cuối cùng cũng lau chùi tượng vàng sạch bóng kin kít.
“Trước kia đã bảo rồi, đừng có mà cứng đầu quá. Đấy huynh xem kìa, mới ba mươi đã xuống suối vàng, bỏ lại lão già này đến cả người nói chuyện cũng chẳng còn. Còn cả tiểu đông gia kia vào đất Thục rồi cũng dần xa lạ với ta.”
“Huynh mà bớt lo nghĩ đi thì có phải tốt không.”
Thường Tứ Lang ngửa mặt lên, vẻ mặt càng thêm cô độc.
