Ngồi trong vương cung Thành Đô, cuối cùng thì Từ Mục cũng cảm nhận được chút hơi ấm quen thuộc tràn về. Sau bao ngày chinh chiến nơi sa trường, trải qua bao phen sống còn, chỉ khi trở về Thành Đô, được ở bên cạnh gia đình, bạn bè thân thiết, cái mùi máu tanh nồng nặc mới dần tan biến.
Người đang ngồi trước mặt hắn lúc này không ai khác chính là Cẩu Phúc.
Cái chết của lão Hoàng thực sự khiến rất nhiều người ở Tây Thục chưa kịp hoàn hồn, trong đó có cả Cẩu Phúc. Nói cho đúng ra, danh hiệu Thanh Phượng của Tây Thục, vốn dĩ thuộc về Cẩu Phúc, lão Hoàng chỉ là người tạm thời sử dụng thay hắn gây dựng tiếng tăm mà thôi.
“Chủ công nếu năm sau con rời Thục, liệu có thể đổi một cái danh hiệu khác được không?”
“Sao lại muốn đổi?”
