“Điều tra chứ, tại sao lại không! Lại cứ thế nhận thua à, đây đâu phải tính cách của Bàn gia này chứ?” Bàn tử đập bàn nói.
“Tuyệt, đây mới là Bàn gia mà tôi quen. Giờ cách này coi như không dùng được rồi, có chút khó ra tay.” Tôi nói.
“Giờ không bàn tới chuyện khác, cứ xây cái Võ Thánh Miếu này trước, vẫn cần đến Nhị gia giúp.” Bàn tử cười khổ.
Ngày thứ hai chúng tôi hỏi Bàn tử, hôm nay cũng coi là ngày hoàng đạo tốt lành thích hợp để động thổ, cũng không cần kiêng kỵ gì nên có thể trực tiếp khởi công. Bởi cái miếu này không cần kiến trúc cầu kỳ gì, đơn thuần chỉ là một cái miếu thờ Nhị gia, cho nên không cần xây quá to, nhưng theo ý của Trần Thanh Sơn thì cũng không được quá nhỏ. Không ít người trong thôn từng ra ngoài làm xây dựng, mọi người họp bàn lại tính toán làm xong xuôi hết chắc cũng mất nửa tháng, còn nhanh hơn thì độ mười ngày.
Tôi đang ở hiện trường thì Đường Nhân Kiệt gọi điện tới nói: “Thế nào, sự sống chết của Trần Trụ tử cậu không quản nữa sao? Nhất định phải chống đối tôi có phải không?”
Đối với sự uy hiếp này của hắn ta tôi cũng có chút lo sợ, nhưng tôi biết chỉ cần hắn biết tôi dám chùn bước thì mục tiêu của hắn sẽ đạt được. Tôi nói: “Đừng nghĩ tôi không biết gì cả, việc chú Trụ tử tỉnh dậy đối với ông còn quan trọng hơn là việc chú ấy chết, còn ông Đường Nhân Kiệt dựa vào ngày hôm đó ông quỳ ở bệnh viện, tôi không tin ông dám giết Trần Trụ tử.”
“Được lắm các người cứ chờ mà xem!” Đường Nhân Kiệt tức giận cúp máy.
Vừa tắt máy tôi phát hiện có người đứng cạnh mình, không ai khác chính là anh trai Tôn Trọng Mưu. Anh ấy giống như một trạch nam không bao giờ ra khỏi nhà nên điều này khiến tôi thấy rất kỳ lạ, tôi bèn hỏi: “Anh à, sao anh lại tới đây?”
“Đi hóng gió.” Anh trai trả lời.
“Bàn tử nói muốn trị quỷ hạn hán cần mời Quan Nhị gia tới, anh thấy liệu cách này ổn không?” Tôi hỏi.
Anh trai gật đầu nói: “Đúng đấy. Đi thôi, về nhà với anh một chuyến thăm mẹ.”
Anh trai đã rất lâu không về nhà rồi, mọi người trong nhà ngồi lại với nhau cũng xem như một cảnh đầm ấm hạnh phúc.
Ăn cơm xong anh trai gọi tôi ra ngoài đi dạo. Trước đây đều là tôi chủ động đi tìm anh ấy, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động tới tìm tôi, nói là đi dạo nhưng thực ra là đưa anh ấy về.
“Cẩn thận một chút, gần đây Trần Thạch Đầu đã có hành động, nói với Bàn tử Võ Thánh Miếu nhất định phải được xây xong trước đêm trăng tròn.” Anh trai nói.
“Sao vậy anh?” Tôi hỏi
“Không sao, cứ bình tĩnh. Hôm qua Trần Đông Phương gọi điện cho anh, việc này quả thực không thể điều tra, ít nhất là hiện tại không thể. Có điều Bàn tử to gan dám tìm đường chết lại đi điều tra chuyện này cho thấy anh ta là người đáng tin, nhưng phải nhớ quan hệ ở mức xã giao thôi, nhất định phải lưu lại cho mình một lá bài sau cùng, như vậy mới bảo đảm không thất bại, mà có bại cũng không đến mức quá thảm.” Anh trai nói.
“Vâng.” Tôi đáp.
Lúc này tôi vừa hay đi tới trước cổng trường tiểu học, anh trai dừng bước chỉ vào căn ký túc của Hàn Tuyết bên trong hỏi: “Em có biết bí mật về bia đá đầu rồng không?”
“Sao em biết được chứ, thực ra tối qua điều tra chuyện đó cũng là do Bàn tử sơ xuất mới điều tra, mới đầu bọn em định điều tra Trần Cận Chi, là người đứng đầu họ Trần ở chỗ chúng ta.” Tôi nói.
“Hắn ở trong bia đầu rồng.” Anh trai nhìn về hướng đó, chậm rãi nói.
“Cái gì?”Tôi rất bất ngờ hỏi lại.
“Cái người đó là một thầy phong thủy vô cùng lợi hại, nhưng cũng là một người vô cùng tâm địa. Hắn ta có rất nhiều tên, Trần Cận Chi chỉ là một trong số đó, Bàn tử không tra ra được cũng không có gì lạ. Thực ra ở thôn này trước kia những người họ Trần không nhiều, mà đây là nơi định cư của nhà họ Diệp, cho nên họ Diệp không phải là từ nơi khác đến mà là người địa phương ở đây, chính Trần gia mới là ngoại lai. Chỉ là năm đó sau khi Trần Cận Chi tới đã tàn sát người Diệp gia.” Anh trai nói.
Tôi vô cùng bàng hoàng, không chỉ vì lời của anh trai nói, mà cứ ngỡ nay mặt trời mọc đằng Tây rồi, anh trai lại chủ động nói với tôi những chuyện này?
“Chuyện là như thế nào?” Tôi hỏi.
“Năm đó sông Lạc Thủy cạn nước, từ mười hai hang quỷ nổi lên một quan tài đá, còn có chín trăm chín mươi chín xác chết nữ, mà Trần Cận Chi chính là thầy pháp mà Diệp gia mời về.” Anh trai nói.
“Chín trăm chín mươi chín thi thể nữ chính là Hoàng Hà nương nương mà người ta hiến tế cho Hà thần, cho nên người của Diệp gia tưởng thứ trong quan tài đá đó chính là Hà thần của sông Hoàng Hà, mười hai hang quỷ đương nhiên bị nghĩ là cung điện của Hà thần. Mời Trần Cận Chi đến không phải để diệt quỷ mà là chủ trì lễ tế, không ngờ Trần Cận Chi lại lấy trên dưới mấy trăm người Diệp gia làm vật tế Hà thần.” Anh trai nói.