TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 128: Võ Công Là Kỹ Thuật Gi.ế.t Người (2)

Tay phải của anh ấy kéo xuống dưới một cái, Lý Thanh không còn cách nào có thể giữ vững được thân hình, cả người té nhào xuống đất, mà đúng lúc Lý Thanh sắp sửa có một cú tiếp xúc thân mật với nền nhà, hai tay Lý Thanh xòe ra thành chưởng vỗ lên trên mặt đất, dựa vào luồng lực này, cả người cậu ta lại nảy lên.

Nhưng anh trai lại không cho cậu ta có cơ hội này.

Vung cánh tay trái vừa mới bị đá trúng, tay trái nắm lấy quần áo của Lý Thanh rồi nhấc lên, mà tốc độ phản ứng của Lý Thanh cũng cực kì nhanh, cậu ta xoay người một vòng trên không trung, bộ đồ võ bị rách giúp cậu ta thoát khỏi một tay của anh trai, đồng thời hai chân của cậu ta đá vào thân trên của anh trai, cả người bật nảy ra phía sau.

Lúc cơ thể của Lý Thanh còn chưa kịp đứng vững.

Anh trai đã áp sát.

Lúc này động tác của anh trai vô cùng kì lạ, hai tay của anh ấy nắm chặt vào vị trí bụng dưới, hơi nghiêng người sang bên, nâng một bên vai lên, lúc này anh trai tôi giống như một con trâu hơn, bờ vai giống như chiếc sừng trâu, đâm vào Lý Thanh.

Tốc độ của anh trai rất nhanh, so với anh ấy ban nãy cứ bị động chịu đòn giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Lý Thanh vừa mới đáp đất nên cơ bản không né kịp, tôi thậm chí còn nhìn thấy biểu cảm thảng thốt kinh sợ của cậu ta.

Ngay vào lúc này, Trần Đông Phương đứng bên cạnh tôi đột nhiên biến mất, lúc tôi nhìn thấy chú ấy, thì thấy chú ấy đang đứng cản ngay phía trước Lý Thanh, Trần Đông Phương đưa một tay ra đỡ lấy vai của anh trai.

Lý Thanh có được lỗ hổng này, cả người né sang một bên.

Còn bên kia, cơ thể của anh trai vẫn đang nghiêng về phía trước, Trần Đông Phương cứ dùng một tay để chọi với bả vai giống như sừng trâu của anh trai như vậy, nhưng cả người đều đang lùi về phía sau, đế giày cũng chà xát trên đất, phát ra tiếng kêu chói tai.

Cuối cùng, anh trai đẩy Trần Đông Phương lùi về sau tám bước.

“Hay cho một đòn Thiếp Sơn Kháo.” Trần Đông Phương mỉm cười rồi nói.

Anh trai nhún vai, nhìn Trần Đông Phương một cái, không nói câu nào rồi lại tiếp tục đi vào nhà, Trần Đông Phương cũng hất hất vai theo sau anh trai, vừa cười vừa mắng: “Đúng thật là một con trâu!”

Nói xong, chú ấy nhìn Lý Thanh, nói: “Có biết cậu thua ở đâu không?”

Lý Thanh cười khổ lắc lắc đầu.

“Võ công là kĩ thuật g.i.ế.t người, cậu quá muốn thể hiện, mù quáng theo đuổi thân hình và động tác đẹp đẽ, chi bằng cậu đi làm một diễn viên võ thuật đi. Lúc đối mặt với sinh tử, sẽ chẳng có ai để ý đến màn biểu diễn đẹp mắt của cậu, Thiếp Sơn Kháo của Tôn Trọng Mưu không đẹp mắt, thậm chí còn trông giống như một con trâu chỉ biết dùng lực, nhưng cậu ta lại có thể lấy mạng của cậu.” Trần Đông Phương nói.

Lý Thanh xoa xoa cái đầu trọc của mình, vẻ mặt cười khổ biến thành cười ngượng.

“Đi thôi, đừng khiến người ta mất mặt nữa. Diệp Tử, nói với anh trai cậu một câu cáo từ.” Trần Đông Phương nói xong thì dẫn Lý Thanh đi, xem ra chú ấy đến đây đúng thật là để cho Lý Thanh đánh nhau với anh trai để mà học hỏi.

Sau khi Trần Đông Phương đi, tôi vào nhà thì thấy anh trai ngồi trên sô-pha, anh ấy vẫn cởi trần, cả người đều đỏ lên, trước khi anh trai tôi nắm được cơ hội thì những cú đá, cú đấm của Lý Thanh gần như đã đánh trúng khắp cả người anh ấy, lúc này tôi không dám đối mặt với anh trai, bạn nói xem cmn chuyện này được xem là gì đây? Dẫn người đến đánh nhau với anh trai một trận, sau đó người ta cứ như vậy mà đi mất?

“Anh trai, em không ngờ chuyện lại thành ra như vậy.” Tôi nói với anh trai một cách ngại ngùng.

“Không sao. Em về đi, đi hỏi Trần Đông Phương, nếu như tối nay có cần anh giúp thì anh sẽ qua đó.” Anh trai tôi nói.

Nói xong, anh ấy đứng lên, lúc này tôi mới nhìn thấy, ngay vị trí mà ban nãy bàn tay của Trần Đông Phương đỡ lấy, cũng là trên vai trái của anh trai có một dấu bàn tay, màu đen sáng bóng.

Một chưởng trông có vẻ như bình thường không có gì đó, vậy mà vết tích để lại còn sâu hơn so với tất cả những cú đá cú đấm mà Lý Thanh tung ra.

“Anh trai à, anh không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi, thậm chí còn quên mất chuyện nghĩ rằng tại sao anh trai đột nhiên lại nói tối nay đến giúp, chẳng lẽ tối nay Trần Đông Phương sẽ đưa ông Ba đi chôn sao?

“Không sao, em đi đi.” Anh trai xoay người lại, rồi lại mặc áo vào.

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh trai, tôi chỉ có thể ra khỏi nhà, sau khi ra khỏi nhà, mới đi được mấy bước tôi nhìn thấy Trần Đông Phương và Lý Thanh đứng ngay ở trước mặt đang cười với tôi.

Trần Đông Phương nhìn thấy tôi, cười rồi nói: “Thật không phải với cháu trai quá.”

Tôi xoa đầu nói: “Không sao, anh trai bảo cháu nói với chú, tối nay lúc nào cần giúp thì gọi anh ấy, anh ấy sẽ chạy sang.”

Biểu cảm trên mặt của Trần Đông Phương sau khi nghe thấy câu nói này đột nhiên trở nên rất kì lạ, sau khi tỏ ra thấy lạ thì lại chau mày nhăn mặt, biểu cảm trên mặt chú ấy thay đổi chừng ba mươi giây thì lại khôi phục lại vẻ mặt hơi mỉm cười, chú ấy nói: “Không cần đâu, đây là chuyện riêng của nhà họ Trần.”

“Chuyện gì thế? Chuyện gia đình à? Chẳng lẽ chú thật sự muốn chôn ông Ba vào tối nay sao?” Tôi hỏi.

“Không phải.” Chú ấy nói.