Tuy tôi cũng muốn xem hai người họ tỉ thí, tối qua lúc Lý Thanh động thủ tôi đã từng nghĩ qua rồi, nếu như anh trai và cậu ta, hai người họ đều động thủ thì không biết ai mạnh ai yếu, nhưng lúc họ thật sự đánh nhau thì tôi lại không thể nào bình tĩnh được, tay chân không có mắt, lỡ như bị thương thì phải làm sao đây? Tôi nói với Trần Đông Phương: “Chú Đông Phương, chú dẫn Lý Thanh đến là để đánh nhau sao? Sớm biết như vậy thì cháu đã không dẫn chú đến đây rồi.”
Trần Đông Phương khẽ nâng ly trà Bích Loa Xuân lên tiếp tục nhâm nhi, ánh mắt của chú ấy dán chặt vào hai người đang chuẩn bị đánh đến nơi, tôi thấy chú ấy không thèm đoái hoài gì đến tôi, hai người này mà đánh nhau thì chắc chắn tôi can không được, nói thẳng ra ngồi xuống xem thôi là được rồi, nhưng tôi nhìn tình thế bây giờ thì lại cảm thấy anh trai tôi hình như hơi chậm một chút, đầu của anh trai rất cao, nhưng Lý Thanh này thì thuộc kiểu người ốm ốm nhỏ con, cơ thể vô cùng linh hoạt, động tác cũng cực kì nhanh nhẹn, mỗi lần cậu ta đến gần anh trai, hoặc là một đấm hoặc là một đá, luôn tung một cú rồi lùi lại, anh trai có vẻ không thể nào chạm tới người của cậu ta được.
Dù sao tôi cũng rất muốn để cho anh trai thắng, tuy rằng con người anh trai nhiều lúc cũng rất ngứa đòn, nhưng Lý Thanh này cũng là một người cần phải chỉnh đốn, thấy tình hình bất lợi với anh trai, tôi khó tránh khỏi việc cảm thấy căng thẳng.
“Đừng lo, Lý Thanh chủ yếu luyện Triêm Y Thập Bát Điệt, Thập Bát Điệt tuy mới đầu là được biến hóa từ Thiếu Lâm Thụy La Hán Công, nhưng dần dần nó đã thay đổi thành thân pháp, cho nên tương đối linh hoạt một chút, Triêm Y Công chú trọng đến lấy nhu thắng cương, cho nên mới đầu sẽ có ưu thế hơn một chút.” Trần Đông Phương nói.
Thật ra từ tối hôm qua, lúc Trần Đông Phương tính thời gian mà Lý Thanh đánh nhau, tôi đã cảm nhận được rằng, cái người Trần Đông Phương trông có vẻ giống như lãnh đạo này có lẽ cũng là một cao thủ giấu nghề, đối với trận đánh nhau ngay tại chỗ này, tôi hoàn toàn giống như là xem thần tiên đánh nhau khó mà nhìn ra được tinh túy, còn chú ấy xem xong còn tùy ý bình luận một chút càng khiến tôi tin chắc rằng chú ấy rất mạnh, thậm chí võ công của Lý Thanh rất có thể là do chú ấy huấn luyện ra.
“Chú Đông Phương, chú có biết võ không?” Tôi hỏi nhỏ chú ấy.
“Huấn luyện viên không nhất định phải biết đá bóng.” Trần Đông Phương mỉm cười nói, chú ấy không hề che giấu chuyện Lý Thanh là do chú ấy đào tạo ra.
Tôi cũng không hỏi nhiều, bởi vì tình hình ngay tại đây vẫn là anh trai bị thất thế hơn một chút, anh trai mặc một chiếc áo cộc tay, trên cánh tay của anh ấy, những chỗ bị cú đá của Lý Thanh quất vào đều ửng đỏ lên.
Còn Lý Thanh sau khi đánh lâu như vậy, lại chẳng thấy mệt đi chút nào, thân thủ vẫn rất linh hoạt, lúc trước tôi đã từng nói, thấy anh trai đánh nhau hoàn toàn là sức mạnh lấn át, còn võ công của Lý Thanh thì luôn có thể cho người ta một cảm giác đẹp đẽ.
Sau khi một cú đá xoáy vòng đẹp mắt của Lý Thanh bị anh trai dùng cánh tay chặn lại, cả người văng ra rơi xuống đất, cậu ta làm một động tác khiêu khích tiêu biểu của Lý Tiểu Long, nói: “Tôn Trọng Mưu, không cần giấu nghề, nếu cứ tiếp tục giấu nghề thì tôi phải lên lầu hai đó, nếu như không cẩn thận nhìn thấy thứ không nên thấy thì cậu đừng có trách tôi.”
“Tôi chỉ không không muốn làm hư đồ đạc trong nhà thôi.” Anh trai tôi nhẹ nhàng nói.
“Được, ra ngoài đi, vừa hay tôi cũng cảm thấy ở trong nhà khúm núm tay chân.” Nói xong, bước chân của Lý Thanh khá nhẹ nhàng, cả người lao ra khỏi nhà với bước chân thoăn thoắt.
Anh trai cũng đuổi theo phía sau cậu ta, nếu như tôi và Trần Đông Phương đã muốn xem đánh nhau, vậy nhất định cũng phải theo ra để xem tiếp, cho nên hai chúng tôi cũng đứng dậy đi ra.
Sân nhà của anh trai cũng chẳng phải là nhỏ, hai người lại tiếp tục kẻ tiến người lùi, nguồn bản dịch tại bạch ngọc sách.
Thân hình của Lý Thanh vẫn ưu mỹ linh hoạt như vậy, còn anh trai thì tiếp tục chịu đòn một cách bị động.
Nói thật, đánh nhau như vậy rõ là khá nhàm chán, giống như một người đang đánh một người mạnh mẽ giỏi chịu đựng, còn người mạnh này lại không có chỗ nào để bộc lộ toàn bộ sức mạnh của mình.
Cũng ngay vào lúc này, Lý Thanh bật nhảy cả người lên cao, đây là một cú đá cao mà tôi nhìn thôi cũng cảm thấy nó có thể làm đổ cả một cái cây, nếu như cú đá này đá vào cánh tay của anh trai, có thể một đá gãy cánh tay của anh ấy.
“Ai ya, thua rồi à.” Trần Đông Phương nói.
Tôi cho rằng Trần Đông Phương là đang nói anh trai tôi thua rồi, ai mà ngờ rằng tình thế trên sàn ngay lúc này thay đổi trong chớp mắt, sau khi anh trai giơ cánh tay ra để đỡ lấy một cú đá cao này của Lý Thanh, cả người anh ấy ngả ra phía sau giống như sắp té, nhưng lúc này anh trai lại đột nhiên vươn tay phải ra, một tay tóm lấy bộ đồ võ trên người của Lý Thanh.