Trong đầu hắn ta hỗn độn, lại chết lặng gật đầu: “Đúng, ta… Ta… Đúng!”
Sau khi nghe được lời nói của Mục Nhĩ Ly, Bột Nhi Diệp sợ đến vỡ mật, vô cùng căm phẫn quát Mục Nhĩ Ly: “Lão tam, ngươi tỉnh lại, yêu nữ này đã không chịu nổi!!”
Nhưng Mục Nhĩ Ly lại như không nghe thấy, thậm chí vùi đầu sâu vào trong khuỷu tay của mình, nằm sấp ở trên mặt đất, như Lạc Nữ đã nói bây giờ hắn ta cũng là một con chó.
“Ha ha ha, phế vật, đám rác rưởi các ngươi muốn giết ta, thật sự không biết tự lượng sức mình!”
“Nếu thêm ta thì sao!”