Trong lòng Tổ An hơi động, cái này tựa hồ là bức tranh trong phòng ngủ của Tế Tửu, trước đó nhìn thấy thường thường không có gì lạ, chỉ nghĩ hắn nhớ người yêu mới làm, chẳng lẽ cũng là Thần khí sao?
Chỉ thấy bức tranh kia trải rộng ra, rất nhanh cuốn tới xung quanh Nhân Hoàng Ấn, bao vây nó lại, cũng trong chớp nhoáng này, khí tức của Nhân Hoàng Ấn ngắn ngủi biến mất.
Bất quá cũng trong chớp nhoáng này, bức tranh đó bốc cháy lên, cơ hồ chớp mắt đã thành phấn vụn.
Hiển nhiên nó không phải binh khí Thần cấp, không cách nào kháng cự uy lực của Thần khí chính thức.
Trên mặt Tế Tửu lộ ra vẻ bi thương, nhìn bột phấn đầy trời, trong lúc nhất thời có chút thất thần.