TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 546: Hóa ra, em chính là nỗi tuyệt vọng của anh

“Nhanh lên! Nhanh lên coi nào!” Cửa thang máy màu xám bạc chậm rãi khép lại, tầm mắt thu hẹp dần. Trên hành lang tối đen giữa bệnh viện, dấu giày sũng nước kia cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ, chạy về phía thang máy.

Nhìn từng dấu giày xuất hiện chóng vánh trên nền nhà sạch sẽ, tôi vô thức cắn chặt răng: “Nhanh lên xem nào!”

10 centimet, 5 centimet... Khi hai cánh cửa thang máy màu xám bạc chỉ còn từ 3 - 4 centimet nữa là đã có thể khép lại, tôi cũng bắt đầu yên tâm dần.

2 centimet, 1 centimet!

“Tạm thời an toàn.” Tôi thở hắt ra một hơi, nhưng khi còn chưa hoàn toàn thổi ra luồng hơi cuối cùng thì hai cánh cửa thang máy đột nhiên bị kẹt cứng lại! Khoảng cách giữa chúng chỉ có chưa đầy 01 centimet, rõ ràng là giữa khoảng không chẳng có gì cả nhưng dường như lại có ai đó vừa kịp chen ngang 1 ngón tay vào.

“Nguy rồi!” Vừa mới giật thót mình, cửa thang máy đã bị mở bung ra. Tôi cúi đầu nhìn xuống, dấu giày kia lại xuất hiện ngay bên trong thang máy!

“Nó vào được rồi!” Mới nghĩ đến đây, phần cổ của tôi đã bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó siết chặt, tựa như bị một ai đó cực kỳ khỏa khoắn bóp chặt lấy cổ mình vậy. Tôi không thể thét ra thành tiếng, mặt đỏ bừng; đầu tôi giống như một quả bóng bay sắp bị nổ tung.

“Cứu...” Nói không nên lời, tròng mắt của tôi như muốn lòi ra ngoài, trong khi cần cổ đã biến dạng hẳn.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mà Thiết Ngưng Hương phía sau lưng tựa như còn chưa phát hiện ra bất kỳ thứ gì dị thường. Lúc này, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Kinh phật? Bùa chú? Cổ trùng? Quỷ thuật?” Hiện tại, tôi chẳng có gì trên người cả. Thậm chí, tôi còn không đủ sức lấy không ra một tờ giấy vẽ bùa, đọc không ra một câu kinh Phật, cũng chẳng thể triệu hồi ra bất cứ một con lệ quỷ nào. “Mình còn lá át chủ bài nào đây?”

Khi nhân loại rơi vào đường cùng sẽ bộc phát ra tiềm lực vô tận; nhưng chỉ cần trong lòng chưa tuyệt vọng hoàn toàn, rốt cuộc đôi khi sẽ kích hoạt được một kỳ tích nào đó phát sinh.

Đôi mắt tôi lúc này chỉ còn lại mỗi tròng trắng; lúc tôi sắp ngất xỉu hoàn toàn, trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh lúc livestream trên chuyến xe tang kia. Tại Trung tâm Hỏa táng Cầu số 3, tôi đã thỉnh thần nhập thân, dùng máu để vẽ bùa.

Giữa màn ký ức kia mơ hồ kia, khi đứng ngay lằn ranh sống chết, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. Chọc thẳng bàn tay vào ngực mình, tôi dùng ngón tay để chấm lấy phần máu giữa tim, vẽ bùa giữa không trung.

Từng con chữ bằng máu cực kỳ quỷ dị ngưng tụ giữa không trung; cũng không biết đây là do có người âm thầm tương trợ, hay do thân thể tôi đã vô thức ghi nhớ lại toàn bộ cách thức vẽ bùa kia.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ thuận lợi. Khi giọt máu giữa tim cuối cùng chảy vào đám ký tự màu máu đang trôi nổi giữa không trung kia, hình xăm Huyết hồ trên ngực tôi chợt sáng lên. Một tiếng gào thét vang vọng khắp cả bệnh viện; sau đó, chín cái đuôi Hồ ly hùng vĩ xuất hiện, quét mạnh mà ra!

“Huyết nhiễm hồng trần, Cửu vĩ khai thiên!”

Tồn tại nào đó đang bóp cổ tôi bị đánh bay thẳng ra ngoài; dấu giày ướt sũng cũng biến mất khỏi thang máy.

“Đi nhanh lên...” Vì vết thương từ cuộc phẫu thuật chưa khỏi hẳn, lại hao phí quá nhiều máu giữa tim để bắt chước Huyết hồ vẽ bùa giữa hư không - trong khoảnh khắc vừa hoàn thành lá bùa - tôi lập tức cảm giác được rằng, dường như tinh lực và tuổi thọ của bản thân đã bị lá bùa máu này tiêu hao sạch sẽ.

Dù có Thiết Ngưng Hương dìu dắt cạnh bên, tôi cũng khó mà đứng vững. Hơn một nửa cơ thể của tôi phải tựa lên người cô ấy, máu từ miệng vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ bộ đồng phục cảnh sát của Thiết Ngưng Hương: “Đàn chị! Rời khỏi Giang Thành ngay đi. Anh không thể quay lại được nữa rồi!”

Tôi không rõ là các thành phố khác có chi nhánh của Âm Gian Tú Tràng hay không, nhưng hiện tại thì phải rời khỏi khu vực này ngay lập tức. Trước quá trình thanh trừng của Tú Tràng, tôi đã cảm nhận được một cỗ áp lực khủng khiếp mà trước nay chưa bao giờ gặp qua.

“Rời khỏi Giang Thành ư? Bây giờ anh bị thương nặng như vậy, nếu không được cứu chữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Thiết Ngưng Hương cũng biết sự tình khẩn cấp; cô trả lời tôi giọng điệu run rẩy, còn định lấy điện thoại ra để gọi tiếp viện.

“Nếu không đi, anh sẽ chết ngay! Đi thôi! Đừng thông báo cho bất cứ ai, chỉ có hai chúng ta thôi.” Máu tươi chảy ra từ vết thương; cứ mỗi nhịp thở, tôi tưởng chừng như bị từng nhát dao cứa mạnh vào phổi. Môi của tôi cũng ướt đẫm máu tuơi; tôi vẫn chỉ có thể cắn chặt răng lại, quyết tâm không bỏ cuộc.

“Chỉ có hai chúng ta thôi à? Cao Kiện? Anh đã đắc tội với ai rồi? Hay để em liên hệ với cảnh sát của Cục thành phố tới đây, thêm một người thì nhiều thêm một phần sức mạnh mà.” Thiết Ngưng Hương vẫn cầm điện thoại di động trong tay, bất quá vẫn chưa nhấn gọi.

“Nếu là người bình thường, dù có tới nhiều hơn nữa cũng vô ích mà thôi. Kẻ muốn giết anh là một tồn tại cực kỳ khủng khiếp. Thế lực của chúng quá khổng lồ. Anh đã giãy giụa lâu như vậy mà vẫn chưa lần mò ra được gốc gác của nó. Chúng nó cứ như bóng tối vô biên, vô hạn vậy.” Tôi vừa thở dốc vừa mói, máu tươi chặn ngang cổ họng; cảm giác lúc này vô cùng thống khổ.

“Để em gọi điện thoại cho mấy người bạn của anh nhé. Trong mấy người đó, hình như cũng có kỳ nhân dị sĩ phải không? Hy vọng là họ có thể giúp anh mà. Tình hình lúc này của anh quá nguy hiểm rồi!”

“Mấy người bạn của anh?” Trong đầu tôi dần hiện lên bóng dáng của anh Lưu mù, Cổ tiên sinh, và cả Nhị Cẩu nữa. Ngưng ngay lập tức, tôi chợ nhớ đến lời cảnh cáo của Hạ Trì, rằng bên cạnh tôi vẫn còn có nội gián của Âm Gian Tú Tràng.

Tôi lắc đầu thật mạnh: “Không thể liên lạc với bọn họ, không thể...”

Cơn đau quằng quại suýt nữa khiến tôi ngất đi, may mắn lại được Thiết Ngưng Hương đỡ lấy đúng lúc. Dường như cô ấy phải dùng hết sức lực để đỡ tôi. Hiện tại, nỗi ấm áp duy nhất mà tôi có thể cảm nhận được chính là hơi ấm từ cơ thể của Thiết Ngưng Hương.

“Rời khỏi Giang Thành! Chỉ có rời đi, mới có một con đường sống.” Nhìn con số tầng trên bảng điện tử trong thang máy càng lúc càng giảm dần, hy vọng lại dấy lên trong lòng tôi một lần nữa. Không đến phút cuối cùng, tôi tuyệt đối sẽ không trở thành một tên tù binh cho sự tuyệt vọng!

Tầng 5, tầng 3, tầng 1...

Ngay khi số tầng biến thành số 01, khóe miệng tôi chợt giật nhẹ, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn một chút. Thậm chí, tôi đã bắt đầu để tâm đến việc sắp xếp cho kế hoạch sống sót tiếp theo.

Nhưng ngay sau đó, chuyện làm tôi kinh hoàng hơn cũng đã xảy ra. Cửa thang máy không hề mở toang như tôi đã nghĩ!

“Sao lại thế này?” Vị trí mà Thiết Ngưng Hương đang đứng đã che khuất đi tấm bảng nhấn số điều khiển thang máy. Tôi không thể nhìn thấy số tầng vừa bấm là số nào, rốt cuộc chỉ có thể trơ mắt nhìn số tầng chậm rãi từ 01 biến thành -01, -02!

Mãi đến khi đi đến tầng -03, thang máy mới dừng lại!

“Tầng hầm số 3 của bệnh viện Trung ương? Hình như mình từng đến đây rồi! Đây không phải là nhà xác sao?” Thanh âm đứt quãng, tôi bỗng nhiên nhận ra ý nghĩ vừa rồi của mình hoàn toàn vô nghĩa.

“Đúng vậy, đây chính là nhà xác.” Thiết Ngưng Hương đẩy mạnh tôi vào bóng tối vô biên: “Và nơi này có cơ chế cách âm rất tốt đấy!”

Không hề xoay người lại, tôi thẫn thờ quỳ rạp xuống nhà xác như một cái xác không hồn. Cảm giác gáy mình bỗng nhiên bị một vật kim loại nào đó lạnh như băng tì vào, tôi biết thứ ấy có lẽ chính là một khẩu súng.

“Em không muốn giết anh, nhưng em không còn lựa chọn nào khác!” Thiết Ngưng Hương kéo tóc lên, để lộ ra dấu ấn hình hoa mai trên gáy.

“Tại sao lại là em?

Tại sao chứ?”

Tôi chưa bao giờ có cảm giác giống như bây giờ. Tôi nói gì đó, cứ lặp đi lặp lại... Mỗi một câu nói thốt ra từ miệng, mặt đất lại nhiều hơn một vũng máu nhỏ... Nhưng sau tất cả, họng súng kia vẫn tì chặt vào gáy tôi.

Bỗng nhiên, mọi nỗ lực giãy giụa trong lòng tôi gần như tan biến hẳn. Cảm giác này rất kỳ quái; đó không phải là sự đau đớn, cũng không phải là một cơn phẫn nộ hay oán hận. Tôi cũng không biết đó là loại cảm xúc gì, chỉ biết đó là điểm tựa mà mình vẫn luôn bám víu vào - nay lại bị nghiền nát thành từng mảnh trong thoáng chốc!

Mãi đến lúc này, tôi mới hiểu được rằng: Nỗi tuyệt vọng chân chính của cá nhân tôi không phải là bị quái vật rượt đuổi, hoảng loạn mà không thể trốn thoát ở bất kỳ đâu - cũng không phải là mắc bệnh nan y, cô độc rồi chờ chết - càng không phải bị hỏa hoạn thiêu thân, cảm giác cả da thịt mình dần hóa thành tro tàn và cảm nhận nỗi thống khổ cực hạn...

Nỗi tuyệt vọng thực sự trong tôi chính là: Khi tôi đặt cược tất cả hy vọng vào một người và xem người đó là niềm tin duy nhất, đến khi nhìn lại, lại thấy cô ấy cầm một khẩu súng lục trong tay, chỉa thẳng vào đầu tôi.

Tôi quay đầu, nhìn Thiết Ngưng Hương, nhìn về phía họng súng đen ngòm ấy. Ánh mắt của tôi ảm đạm dần, dù có ngàn lời vạn ngữ muốn nói nhưng tôi lại không thể nói ra bất cứ một chữ nào.

“Tạm biệt!” Cô siết chặt cò súng, tiếng súng nổ âm vang giữa nhà xác cô liêu này.

Tôi nhìn chằm chằm vào họng súng, nhìn viên đạn đạt tiêu chuẩn 5.8 milimet bắn thẳng vào trán mình, xuyên qua hộp sọ, xé nát tất cả những kỷ niệm của hai ta.

“Đoàng!”

......

Thế giới trước mắt nổ tung như một mặt gương vỡ.

Tôi đột nhiên mở hai mắt ra; thứ ánh vào mắt tôi lại chính là căn phòng cháy đen tản ra mùi hôi thối nồng nặc và nhưng gương vỡ vụn trên mặt đất.

“Hay nhỉ! Tại sao mình vẫn còn ở trong Giấc mơ Thâm sâu? Vừa rồi, chẳng phải mình đã chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, buông bỏ tất cả các nỗ lực phản kháng rồi sao? Mình còn chưa chết à?”

Đưa tay sờ nhẹ trán mình, nơi đó cũng không hề có dấu vết bị đạn bắn, duy chỉ có mồ hôi ướt đẫm mả thôi: “Vừa rồi, đó vẫn là một cơn mơ nhỉ? Đó chính là một giấc mơ do quảng trường Tuyệt Vọng căn cứ vào phần ký ức của mình mà xây dựng nên! Nhưng cũng không đúng! Sau khi trầm luân trong nỗi tuyệt vọng kia, mình hẳn là sẽ bị biến thành dạng sinh vật giống như những thi thể cháy đen kia mới đúng. Đã rơi vào cảnh mất đi ý thức bản thân rồi, chẳng lẽ có ai vừa ra tay cứu mình hay sao?”

Tôi thọt tay vào áo trong; lúc nhập mộng, tôi không mang theo quá nhiều đồ đạc. Sờ soạng một hồi, tôi nhanh chóng nhận ra một điều.

Trước khi bước vào giấc mơ, bé Anh Tử từng vẽ cho tôi một bức tranh có hình một cô bé buột tóc. Lúc này, bức tranh ấy đã vỡ nát rồiSau khi chắp nối đại khái lại tờ giấy ấy, tôi nhận ra cô bé trong tranh có một vết thủng ngay giữa trán, trông như vết đạn 5.8 milimet vậy!

“Là cô bé mà Anh Tử đã vẻ chết thay mình một lần ư?”

Có thể chết thay một lần trong giấc mơ, vật này tất nhiên là vô cùng quý giá; đáng tiếc, chỉ có thể sử dụng một lần.

Đứng dậy khỏi mặt đất, cơ thể của tôi vẫn giữ ở trạng thái khỏe khoắn nhất của mình. Cúi đầu nhìn lướt qua đống gương vỡ đầy đất kia, tôi siết chặt tay lại. Mọi thứ từng diễn ra trong giấc mơ vừa rồi vẫn còn khắc sâu tận trong tâm trí tôi.

“Hóa ra, đó mới là chuyện mà mình sợ hãi nhất à? Thật không hỗ danh là quảng trường Tuyệt Vọng.” Cười nhạt một tiếng, từng luồng sát ý hiện ra rõ rệt trong mắt tôi: “Về không để mọi thứ trong giấc mơ kia trở thành sự thật, Trần Cửu Ca, hôm nay mày phải chết!”

*********

CHÂN THÀNH CẢM ƠN MINH CHỦ Quangbeo1611 VÀ MINH CHỦ Hotuthunga ĐÃ TẶNG NGUYỆT PHIẾU NHA.... SẮP ĐẾN NGÀY LỄ RỒI, CHÚC HAI VỊ VÀ TẤT CẢ CÁC ĐỘC GIẢ CỦA ROOM LIVESTREAM CÓ ĐỢT HOLIDAY THẬT VUI VẺ VÀ THÚ VỊ!!!

CÓ ĐI ĐU ĐƯA THÌ CŨNG NHỚ BẢO ĐẢM CÁC QUY ĐỊNH VỀ 5K NHA MỌI NGƯỜI =)))))