“Tất cả đều là sự thật sao? Mình đã rời khỏi thế giới trong mơ rồi à?” Nhìn chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng trước mặt, thân thể cũa tôi như rơi vào hầm băng. Tôi cảm giác được một cơn ớn lạnh đang chạy dọc trong cơ thể mình. Theo ấn tượng của tôi, chẳng có bất cứ thế lực nào có thể giả mạo ra chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng được cả. Đồng thời, chỉ có bản thân mỗi streamer mới có thể biết được nội dung chứa trong chiếc điện thoại ấy, “Giao diện không hề thay đổi! Không có vết tích giả mạo. Đây đúng là điện thoại Tú Tràng của mình.”
Nhìn số điểm hối đoái ở mức âm có màu đỏ như máu trên màn hình, tôi siết chặt nắm đấm: “Mình đã hôn mê 30 ngày, còn điểm tích lũy lại là số âm. Điều này có nghĩa rằng, Tú Tràng sắp sửa bắt đầu thực hiện động tác xóa sổ mình rồi?”
“Cao Kiện! Anh làm sao vậy?”
Giọng nói vừa vang lên bên cạnh tôi vẫn thế, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người Thiết Ngưng Hương, tôi dần bình tĩnh lại: “Đúng là người ngoài sẽ không thể biết được nội dung bên trong chiếc điện thoại di động của Tú Tràng này, nhưng bản thân mình lại biết về những nội dung ấy. Nếu hiện thực trước mắt được hình thành từ chính ký ức của bản thân mình, vậy đáp án đã quá rõ ràng rồi. Có lẽ lúc này, mình vẫn còn đang trong giấc mộng.”
“Anh nên nghỉ ngơi cho thật tốt, em ở ngay bên ngoài nè. Đừng lo lắng gì cả, có gì cứ gọi cho em. Cấp trên cũng đã ký duyệt để cấp bằng khen cho anh rồi...”
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay kia, tôi vô thức siết chặt bàn tay của cô ấy, không muốn buông ra: “Đàn chị...”
Chưa nói hết câu, tôi chợt dừng lời. Mọi thứ xung quanh đều rất chân thực, khiến tôi không rõ đây là đang mơ hay đang tỉnh nữa.
Đầu tôi rất đau! Tôi muốn nói một điều gì đó nhưng lại không dám nói ra. Rốt cuộc, nếu đây là hiện thực, vậy kết cuộc của tôi gần như đã được định sẵn tất cả rồi.
Ở trạng thái hiện tại, tôi còn chẳng có tư cách để giãy giụa nữa.
“Cao Kiện, sao hôm nay em cảm thấy anh cứ kỳ quái thế nào ấy? Có phải do anh hôn mê quá lâu nên đầu óc còn mơ hồ hay không?”
Mười ngón tay đan vào nhau, tôi ngơ ngác nhìn ngón tay trắng nõn, mịn mạng của cô ấy.
“Đẹp quá.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Thiết Ngưng Hương, chỉ có thể tự hiểu rõ rằng: Những gì càng xinh đẹp, càng có tuổi thọ ngắn ngủi. Cũng chính vì thế, mà vẻ đẹp ấy mới càng quý giá hơn. “Đàn chị, anh không còn nhiều thời gian nữa. Thực ra, anh có vài lời muốn nói với em.”
“Thì anh cứ nói thẳng đi. Cứ úp úp mở mở như vậy, đâu có giống tác phong của anh.” Thiết Ngưng Hương nhìn bàn tay của cô bị tôi nắm chặt bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng cũng không hề giật bàn tay về.
Cũng chỉ khi ở trước mặt tôi, người nữ cảnh sát nghiêm túc và giỏi giang này mới thể hiện ra một bộ mặt khác như vậy. Cô ta có một thái độ phá lệ cực kỳ kiên nhẫn và rất vị tha đối với tôi.
Sắp xếp lại từng câu, từng chữ định nói và suy nghĩ cẩn thận về cách mở lời, ngay khi định thú thật hết mọi chuyện với Thiết Ngưng Hương thì bỗng dưng tôi lại nhận ra là mình không thể nào làm được điều đó.
Cổ tay tôi đột nhiên đau nói lên, như bị kim châm vào vậy. Tôi nhìn xuống cổ tay, để rồi nhận ra vết thương hình hoa mai ở đó đã bị rách ra, túa máu đỏ thẫm.
“Đây là Tú Tràng đang cảnh cáo mình à? Bọn họ muốn mình im lặng giữ bí mật đến giây phút cuối cùng sao?” Vừa mới trải qua ca phẫu thuật ghép gan, cơ thể của tôi rất yếu, vừa động đậy một chút là đã đau đớn cả người: “Thôi kệ đi! Vậy cũng tốt. Thà để mọi người quên đi mình, còn tốt hơn nhiều so với việc mình để lại những ký ức đau khổ trong lòng những người xung quanh. Nhưng mà...”
Ngẩng đầu nhìn Thiết Ngưng Hương, đến lúc này tôi mới nhận ra là bản thân chưa thể nào nghĩ thoáng đến vậy được. Có lẽ là tôi không muốn buông bỏ cô gái trước mặt này, hoặc cũng có thể do tôi không cam làm rời khỏi thế giới này như thế.
“Mình đã giãy giụa lâu như vậy, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.” Tôi cụp mắt xuống, rồi Thiết Ngưng Hương đã nói gì đó, nói rất nhiều, nhưng tôi hoàn toàn không nghe rõ. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, sắc trời hoàn toàn đen đặc đi.
“Anh cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé. Em trông coi bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi em là được.” Thiết Ngưng Hương bước ra khỏi phòng bệnh. Nhìn đồng hồ trên tường, bên tai tôi toàn là âm thanh tí tách của tiếng kim đồng hồ.
Mưa vẫn chưa tạnh bên ngoài cửa sổ, lại càng lúc càng lớn; từng hạt đập vào kính, nghe cứ như một bài hát tiễn đưa.
Dồn dập, đau thương, thống khổ, pha lẫn với một cảm xúc điên cuồng và tuyệt vọng...
Khoảng 12:00 giờ sáng, ngay khi kim giây vừa mới lướt qua, đèn ngoài hành lang đột nhiên vụt tắt.
“Bọn chúng đã đến...” Tôi nằm trên giường bệnh, nhưng trong đầu lại nhớ về cái ngày mà tôi tìm đến ngôi nhà của Hạ Tình Chi lần đầu tiên. Hôm đó, tôi đã trông thấy những ký tự nhỏ được khắc bằng dao bên dưới gầm giường trong phòng anh trai của cô ấy. Từng chữ được nhuộm đỏ bằng máu tươi, ẩn chứa một nỗi kinh hoàng khó tả.
Giờ này phút này, cảm giác của tôi giống hệt với Hạ Trì lúc đó. Thậm chí tôi còn không hiểu rõ vì sao mình lại sợ hãi hành động xóa sổ của Tú Tràng đến như vậy.
Đèn trong phòng bệnh hơi u ám, thỉnh thoảng còn có một vài tia chớp xé toạc bầu trời đêm. Vào khoảnh khắc sáng ngời ấy, tôi trông thấy một vài con chữ xiêu vẹo dần hiện ra trên mặt kính cửa sổ.
Dòng chữ ấy hiện ra ở bên trong lòng kính cửa sổ, nhuốm màu hơi nước cùng từng luồng sát khí.
Bây giờ tôi mới có thể hiểu hết được cảm giác của Hạ Trì lúc đó. Tú Tràng là một tổ chức thần bí, khó lường. Ngay khoảnh khắc này, tất cả những gì nằm ngoài sự hiểu biết đều bị chuyển hóa thành nỗi sợ hãi. Tôi không rõ Âm Gian Tú Tràng sẽ dùng phương pháp gì để xóa sổ tôi. Tôi chỉ biết rằng, bọn chúng đã đến.
Nỗi sợ hãi ấy quá mãnh liệt, thậm chí còn biến thành một kiểu ám thị tâm lý; luồng không khí ngột ngạt lúc này khiến tôi như ngừng thở.
“Lốp cốp, lốp cốp...” Có tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ phòng bệnh; nhưng vì bên ngoài tối đen như mực nên tôi chẳng thể trông thấy gì cả.
“Mình không thể ngồi yên chờ chết như vậy được. Ít nhất, mình vẫn đang sống vào lúc này.” Ý chí sinh tồn mạnh mẽ xuất hiện, khiến tôi bật dậy khỏi giường bệnh. Cơ thể tôi như muốn tách rời ra; chỉ cần cử động nhẹ thôi, miệng vết thương như muốn nứt toát vậy. Băng vải quấn quanh cơ thể tôi dần hằn lên từng mảng máu đỏ thắm.
“Đau quá.” Tôi thở nhẹ một hơi, điều chỉnh nhịp thở, vận chuyển tâm pháp Diệu Chân để luồng chân khí tiên thiên trong cơ thể chạy đều giữa các đầu kinh mạch đang kiệt quệ kia: “Đến đây đi! Để tao xem thử coi, Âm Gian Tú Tràng sẽ làm cách nào để xóa sổ một người đang sống sờ sờ biến mất khỏi ký ức của tất cả mọi người quen biết.”
Tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng gần, để rồi cuối cùng dừng lại ở ngay cửa phòng bệnh. Nhìn qua cửa sổ, tôi vẫn không thấy gì bên ngoài. Và ngay lúc tôi đang tự hỏi ai đang ở đó, cửa sổ phòng bệnh bật mở ra.
Một sự im lặng chết chóc đang phủ kín cả dãy hành lang dài trong bệnh viện.
“Mie nó ...” Cửa phòng bệnh mở ra, tiếng bước chân lại vang lên. Tim tôi đập mạnh một nhịp, còn tôi cũng lập tức vận dụng Phán nhãn, để rồi nhanh chóng phát hiện ra từng dấu chân ướt sũng đang in hằn trên mặt đất.
Dấu chân ướt sũng ấy đang liên tục tiến về phía giường bệnh mà tôi đang nằm.
“Mày là ai? Đừng tới đây!” Tôi nhìn chằm chằm vào dấu giày đang bước càng lúc càng nhanh trên mặt đất. một tay nắm lấy chiếc bình bên giường, tôi điên cuồng vẫy loạn cánh tay còn lại giữa không trung: “Mày cút đi!”
Dù là dùng Phán nhãn cũng không thể nhìn ra bóng dáng của đối phương, sự thanh trừng của Tú Tràng quá mờ mịt, mà mờ mịt đa phần chính là yếu tố kinh khủng nhất.
“Cái quái gì thế này?” Tiếng quát mắng của tôi vọng đi rất xa. Chiếc bình hoa cạnh giường cũng đã bị tôi ném vỡ rồi. Bàn tay tôi rách ra từng vết thương nhỏ, nhưng hết thảy đều không thể ngăn cản được dấu giày sũng nước đang dần đến gần kia.
Cuối cùng, “nó” dừng lại ngay cạnh giường tôi. Lúc này, một cảm giác vớ vẩn nào đó chợt xuất hiện trong đầu tôi, nhưng thể kẻ ấy đang đứng trước mặt tôi, cứ nhìn tôi chằm chằm như thế rồi đang tự kiểm tra xem nên dùng phương pháp gì để xóa sổ tôi đây.
“Mình không muốn chết! Mình chưa thể chết được!” Đầu óc rối bời, đủ loại cảm xúc ùa về trong tâm thứ. Tôi nắm lấy mảnh vỡ của chiếc bình hoa, không quan tâm đến từng dòng máu tươi đang chảy giữa các kẽ ngón tay, cố gắng chống trả một cách tuyệt vọng.
Có lẽ là do quá ồn ào, nên Thiết Ngưng Hương, người vẫn luôn trông nom tôi gần đó, đã vội vàng chạy đến. Cô ấy đẩy cửa ra, vừa lúc thấy tôi đang chống chọi với không khí như một kẻ điên đùng thì chạy đến ngay lập tức.
“Cao Kiện! Anh bình tĩnh lại đi!”
Mảnh vỡ của chiếc bình hoa cũng cắt đứt cánh tay của cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm quan tâm, vẫn nhích gần đến tôi, cố gắng ổn định cảm xúc của tôi: “Y tá đâu! Bác sĩ trực ban đâu rồi?”
“Đàn chị! Đừng kêu ai đến đây cả! Em chạy trốn nhanh đi!” Tôi biết rõ, chủ nhân của dấu giày ướt sũng kia đang ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi không thể nhìn thấy kẻ ấy mà thôi. Vì vậy, tôi đành liều mạng bật ra khỏi giường bệnh, tóm lấy Thiết Ngưng Hương chạy ra ngoài phòng bệnh: “Đi thôi! Phải rời khỏi nơi này ngay lập tức! Phải chạy ngay!”
“Chạy ngay à?” Thiết Ngưng Hương không nói gì thêm. Cô ấy vẫn giống hệt như trong trí nhớ của tôi, luôn sát cánh cùng tôi, không bao giờ nghi ngờ hay bỏ rơi tôi cả.
Vừa bị tôi chụp lấy cánh tay, cô ấy cũng chẳng thèm hỏi rõ nguyên nhân, lại lập tức cùng tôi chạy ra khỏi căn phòng này.
“Đi cầu thang bộ...” Tôi quay đầu nhìn lại, nhưng cửa thang máy vừa lúc mở ra kịp thời, trong khi cầu thang bộ lại nằm ở vị trí khá xa: “Thôi khỏi, vào thang máy cùng anh. Nhanh lên!”
Tôi biết rất rõ rằng, Thiết Ngưng Hương ở cạnh tôi thế này có thể khiến cô ấy cũng bị liên lụy. Nhưng ở thời điểm này, tôi đã rơi vào bước đường cùng rồi. Cô ấy là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng, có thể trông cậy vào.
Lúc vọt đến thang máy, nhiều vị trí băng bó trên người tôi đã thấm đỏ máu tươi, trông bộ dáng cực kỳ chật vật.
Sau khi bấm số tầng, tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào hành lang. Vận dụng Phán nhãn nhìn vào dãy hành lang tối om, tôi trông thấy vết giày sũng nước kia đang từ từ bước ra khỏi phòng bệnh, sau đó chạy thẳng về phía thang máy!
“Nhanh, nhanh lên coi nào!”
Nhìn cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, tim tôi đập mạnh đến mức như muốn trợn ngược lên cổ họng vậy.