TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 540: Nỗi kinh hoàng từ tận sâu cõi lòng

“Thứ này gọi là Ngạc, là quái vật được tổng hợp từ ký ức thống khổ, thích nuốt chửng tất cả những thứ có thể di chuyển, nên cách tốt nhất khi gặp nó chính là nín thở, nhắm hai mắt lại giả chết.” Trần Cửu Ca nhớ lại nội dung trong quyển sổ da màu vàng, đổ cả mồ hôi trán. Dường như đây cũng là lần đầu tiên gã gặp con quái vật kinh khủng này.

Thân thể của nó giống như một tòa cao ốc nhỏ, di chuyển trên đường phố mà không hề kiêng nể ai; không, có lẽ dùng từ lăn lộn trên đường phố thì đúng hơn.

“Thế à? Chữ Ngạc đó là ý bảo ác mộng, hay là đói khát thế?” Tôi cũng không có ý kiến gì nhiều về cái tên của nó, chỉ cần tránh ra xa là được; chờ nó di chuyển đi thật xa, cả đám mới dám ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Giấc mơ Thâm sâu có rất nhiều điều kỳ quái, nghiễm nhiên là một thế giới khác hoàn toàn. Khi đến đây, tôi mới có thể ý thức được rằng, hóa ra trí tưởng tượng của mình lại cằn cỗi đến vậy.

Hầu như tất cả quái vật khủng bố hình thành trong tiềm thức của nhân loại đều có thể tìm được bản nguyên mẫu ở chỗ này. Đây hoàn toàn là thế giới của bọn quái vật, chẳng có một thứ tốt đẹp nào. Thế giới này giống như chỉ mang hai mày đen trắng vĩnh viễn, mà chủ đề duy nhất của tòa thành thị này chính là sự tuyệt vọng.

Cũng khó trách, nguyên nhân gốc rễ của quá trình hình thành nên Giấc mơ Thâm sâu này chính là những ký ức bị bỏ rơi và cảm xúc tiêu cực kia. Con người là một sinh vật rất kỳ lạ; những điều tốt đẹp sẽ được ghi nhớ trong trái tim, thậm chí còn chụp ảnh lại để thưởng thức. Trong khi đó, những ký ức xấu, đau đớn, tàn nhẫn sẽ được chọn lọc để quên đi, tự lắng vào một góc khuất nào đó trong tiềm thức rồi dần dần lắng đọng đến một thế giới khác.

Băng qua từng khối quảng trường, cuối cùng chúng tôi cũng tiến vào quảng trường Tuyệt Vọng như trên trang bản đồ đánh dấu.

Phong cách kiến trúc của khu vực này cực kỳ quỷ dị, phần lớn là màu đen và màu xám, giống như một thị trấn nhỏ từng bị hỏa hoạn qua.

“Rất lâu trước đây, căn bệnh 'Cái Chết Đen' từng phát triển mạnh mẽ. Lúc đó, vì ngăn cách nguồn bệnh, mọi người đã từng đốt sạch một thị trấn nhỏ.” Sở Môn mặc áo blouse trắng, hình như có chút cảm thán. Gã đứng bên ngoài quảng trường, dừng chân lại, tựa hồ cực kỳ không muốn bước vào khu này.

“Chẳng lẽ quảng trường này chính là ký ức của những người bị thiêu sống hay sao?” Là người đầu tiên tiến vào trong đó, tôi bèn đưa tay sờ vào những vách tường của mấy toàn nhà xung quanh. Nơi đây có bề dày tuổi tác khá lâu năm, vách tường khô nứt, tản ra một mùi hôi thối khó mà diễn tả được: “Quá chân thật rồi! Chẳng trách sao có thể làm mờ đi ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ.”

Tôi nhìn thoáng qua Diệp Băng, sau đó không nói nhiều nữa, tiện tay cấu ra một mảng tường, đưa cho Sở Môn: “Tất cả kiến trúc đều tản ra một mùi hăng hắc khó chịu, như mùi thi thể vậy.”

Sở Môn cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp vươn tay nhận lấy một mảng tường, đưa lên mũi ngửi thử. Sau đó, gã vội vàng vứt đi: “Tôi chỉ là một bác sĩ khoa thần kinh, không phải pháp y đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào vài vệt đen lốm đốm dính trên tay phải Sở Môn, sau đó nhếch miệng lên cười nhẹ. Bất quá, vì có mặt nạ Thiệc Ác che chắn nên chẳng ai trông thấy được biểu cảm của tôi lúc này. Đối với người khác, đây chẳng qua chỉ là một trò trêu chọc nhẹ nhàng mà thôi.

“Đi nào! Vào sâu bên trong xem thử một chút.” Mặc kệ Sở Môn có tình nguyện hay không, tôi vẫn lôi kéo gã bước sâu vào trong.

Trong Giấc mơ Thâm sâu, diện tích của mỗi quảng trường đều chênh lệch rất lớn. Phần diện tích của quảng trường Tuyệt Vọng này gần như rộng gấp 10 lần quảng trường không ánh đèn kia, vừa bước vào mà cứ ngỡ như lạc trong mê cung vậy.

“Tôi đã dẫn các anh đến quảng trường Tuyệt Vọng rồi. Hiện tại, có phải chúng ta thương lượng một chút về chuyện săn giết mục tiêu A hay không?” Trần Cửu Ca đi ở cuối đội ngũ, cẩn thận từng li từng tí; hành động của gã càng khiến tôi phải đề phòng hơn.

“Cũng không dễ dàng săn giết mục tiêu A như vậy. Dù tôi và anh có toàn lực hợp tác, vậy bất quá cũng chỉ có 60% khả năng thành công mà thôi. Ngộ nhỡ thất bại, anh dễ dàng thoát khỏi giấc mơ này, còn tôi và bạn tôi lại trở thành đối tượng để mục tiêu A trả thù thì sao đây?” Trên thực tế, cái gọi là 60% khả năng cũng chỉ là tôi chém gió mà thôi. Theo góc nhìn của tôi, nếu chỉ có mỗi tôi và Trần Cửu Ca thì khả năng giết chết A gần như bằng 0.

“Vậy anh muốn gì?” Nụ cười trên mặt Trần Cửu Ca vẫn không thay đổi, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được vẻ mất kiên nhẫn dần từ giọng nói của gã.

“Dẫn tôi tìm được tấm gương kia; tôi phải tận mắt nhìn thấy vật ấy, sau đó mới có thể yên tâm cùng anh hoàn thành nhiệm vụ. Đừng vội vàng cự tuyệt! Tôi biết anh còn có lá bài tẩy khác. Tôi không cần biết phương pháp cụ thể để sử dụng tấm gương kia, chỉ muốn nhìn thấy nó để đảm bảo anh không nói dối tôi mà thôi.” Không nhìn thấy tấm gương đó, không cách nào kiểm chứng lời nói của Trần Cửu Ca, tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác với gã.

“Chỉ cần nhìn thấy tấm gương đó là được phải không? Anh không sợ tôi tùy tiện tìm một tấm gương để lừa dối anh à?” Giọng nói của Trần Cửu Ca lạnh lùng dần.

“Anh có thể thử xem!” Tôi không hề e dè trước thái độ của gã, mà mấy người đồng hành cũng không hề lên tiếng. Từng người một mang nỗi lòng riêng, từ từ băng ngang quảng trường bị đốt cháy.

Vào sâu dần, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí càng lúc càng nồng đậm, mà nụ cười của Trần Cửu Ca cũng chậm rãi thu liễm đi: “Được rồi! Tôi đồng ý với anh. Bất quá, chỗ đó cũng không hề an toàn, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện ra vào. Nếu bàn về mức độ nguy hiểm, nơi đó có lẽ cũng không hề thua kém với độ khó khi muốn giết chết mục tiêu A đâu.”

“Không sao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.”

Tôi tùy tiện trả lời như vậy khiến Trần Cửu Ca cười lạnh một tiếng: “Anh tự tin quá nhỉ? Anh tên Hạ Trì, đúng không? Tôi sẽ nhớ kỹ anh.”

Gã vẫy tay với Diệp Băng: “Không nên cách tôi quá xa! Vẫn còn có thứ gì đó xung quanh đây, mà nhóm hiện tại là nhóm lạ. Cô không nên đi cách tôi quá xa. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ dẫn cô thoát khỏi đây.

Trần Cửu Ca bỗng nhiên đối xử tốt với Diệp Băng như vậy càng làm tôi cảm thấy khó hiểu. Người thật sự thích Diệp Băng chính là thằng nhóc lưng còng, cũng chính là con gấu nhồi bông sau lưng tôi. Một tên tà linh như gã còn giả bộ làm gì nữa?

Tôi đảo nhẹ ánh mắt, chợt nghi ngờ rằng: Chẳng lẽ Diệp Băng còn có một tác dụng nào đó, mà không thể nào thay thế bằng bất cứ các biện pháp khác à?

“Hy vọng là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.” Đi theo phía sau Trần Cửu Ca, cả nhóm dần dần tiến sâu vào quảng trường có cái tên là Tuyệt Vọng này.

“Thông thường, gương của mỗi quảng trường sẽ được đặt trong tòa nhà cao nhất của khu quảng trường đó, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ.” Không ngừng đi sâu vào, mãi cho đến khi gặp khu vực có mặt đường bị cháy đen, còn những ngôi nhà xung quanh bắt đầu xuất hiện những dấu vết bị đốt cháy cực kỳ nghiêm trọng thì cả đám mới dừng lại.

“Mọi người thấy rồi chứ? Nơi này thật ra là vô cùng nguy hiểm. Tôi không muốn lừa gạt mọi người, dẫn tới hiểu lầm không cần thiết.” Trần Cửu Ca lấy quyển sổ da màu vàng ra, lật đến một trang nào đó: “Mục tiêu A đã từng tới nơi này, dùng màu đỏ để đánh dấu nơi này là địa phương cực kỳ nguy hiểm nhằm cảnh cáo những người khác. Cô ấy còn ghi lại một vài câu ghi chú nữa. Sở dĩ tôi đoán nơi này có thể là vị trí dẫn đến lối ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu, chính là vì những ghi chú của cô ấy.”

Tôi vận dụng Phán nhãn nhìn vào quyển sổ da vàng; phía trên có rải rác một vài mũi tên và ký hiệu, tựa như một hình vẽ minh họa nào đó, còn phần sau lại có một vài câu chữ mơ hồ.

“Tôi đã dành rất nhiều thời gian để giải mã những ký hiệu và nội dung trong này, nhờ thế mà thu được một số thông tin tình báo về nơi đây.” Nụ cười trên mặt Trần Cửu Ca trở nên nhạt dần. Gã bỗng dưng trở nên khẩn trương cao độ, tựa hồ như những mối nguy hiểm sẽ đột ngột xuất hiện ở bất cứ một vị trí nào vậy: “Mọi người đã thấy các dãy kiến trúc trong quảng trường Tuyệt Vọng này rối đấy. Chúng trông có vẻ như từng bị hỏa hoạn nghiêm trọng, mà thực tế là mục tiêu A cũng từng có phán đoán giống như mọi người. Kẻ tụ tập ở khu vực này, hẳn là tất cả những người từng bị thiêu sống. Trước khi họ chết, những ký ức thống khổ kia đã được sinh ra. Không những thế, quá trình cơ thể bị đốt cháy đến khi chết hẳn là một quãng thời gian rất dài, đau đớn và đầy tuyệt vọng. Những ký ức này giống như bị lửa thiêu đốt qua rồi để lại từng vết sẹo dài xấu xí vậy. Không ai muốn nhớ lại chúng, luôn luôn vứt bỏ chúng ở nơi tận cùng nhất của thế giới trong mơ, dần dà đã hình thành một khu quảng trường bị hỏa hoạn như thế này.

Bây giờ, chúng ta vẫn chưa đi vào chỗ sâu nhất, thế nên không cảm nhận được loại thống khổ cùng tuyệt vọng đó. Nhưng khi chúng ta liên tục bước tiếp, chắc chắn sẽ bị khu quảng trường này ảnh hưởng. Chúng ta có thể sẽ phải trông thấy rất nhiều thứ xấu xí, đáng sợ hình thành từ những ký ức thống khổ.”

Gã dừng lời một chút, đảo mắt qua mấy người chúng tôi: “Mọi người có phát hiện ra chưa? Chẳng có bất cứ một vệt đen hình người hay đầu người 'ý niệm' nào ở đây cả. Kỳ thật, cũng không phải là không có; mà một khi những thứ kia tiến vào, chúng sẽ bị trầm luân tại đây, tiếp theo là bị đồng hóa tuyệt đối. Đó chính là một đặc điểm kinh khác của khu phố tuyệt vọng, nó có thể làm cho linh hồn tiến vào trong đó cảm nhận được tuyệt vọng chân chính.

Hạ Trì, tôi biết anh cũng là một streamer, đã quen với các loại khủng khiếp và kinh dị, nhưng ở nơi này tuyệt đối không được sơ suất. Nếu không, chẳng những mỗi mình anh chết, mà còn có thể liên lụy đến tất cả chúng tôi nữa.

Bị Trần Cửu Ca cố ý điểm danh nhắc nhở, tôi cũng nhận ra là sự tình thực sự rất nghiêm trọng.

“Khu quảng trường này bị tuyệt vọng và thống khổ bao phủ, thế nên cũng sẽ đánh thức tất cả những nỗi tuyệt vọng và thống khổ của người bước vào đây. Nó sẽ tìm ra lỗ hổng trong tính cách của anh, khai quật ra những thứ tận sâu trong nội tâm anh, những thứ mà anh sợ hãi nhất. Sau đó, nơi này sẽ biến những nỗi đau mà anh không thể chịu nỗi đó... thành hiện thực!”

Trần Cửu Ca gằn từng chữ, nói: “Càng là người mạnh mẽ, càng sẽ không biểu lộ ra nỗi sợ hãi của mình. Nhưng một khi loại sợ hãi bị đè nén từ tận đáy lòng trong một thời gian dài kia hóa thành hiện thực, đó sẽ là thảm họa thực sự... một thảm họa mà không có bất cứ một cá nhân nào có thể chịu đựng được!”

*************

ĐA TẠ MINH CHỦ Zen Nguyen VÀ MINH CHỦ Peo ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU CHO DI NHAAAA........ CHÚC 2 NGƯỜI CÓ 1 BUỔI TỐI ẤM ÁP... ÔM ÔM ÔM.... <3