“Tôi không thích hợp tác với người lạ.” Trần Cửu Ca nhìn về phía Sở Môn, sau đó lại nhìn tôi: “Kẻ này là bạn bè của anh à?”
“Tôi là khán giả của anh ấy, đồng thời cũng là bác sĩ chữa trị chính của Diệp Băng. Anh có thể gọi tôi là bác sĩ Sở.” Thái độ của Sở Môn khá ôn hòa, nhưng rõ ràng là cũng không có hảo cảm với người đàn ông trước mắt này. Loại chán ghét từ bản năng như thế cũng khiến tôi lưu tâm đôi chút.
Tại thế giới trong mơ, vì có sự tồn tại của Bóng Đè, người bên cạnh cũng không đáng tin cậy 100% được. Do đó, tôi phải đề phòng một chút.
“Khán giả à?” Trần Cửu Ca lẩm bẩm từ này: “Hai người quen nhau qua livestream ư? Trò đùa này không buồn cười chút nào. “
“Nhưng sự thật là vậy! Anh không tin, tôi cũng hết cách.” Tôi và Sở Môn đứng cùng nhau, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Trần Cửu Ca. Nơi đó hoàn toàn im ắng, ngoại trừ hình ảnh livestream thì chẳng có bất cứ một câu comment nào: “Hình như lượt views của anh không được tốt lắm?”
Tựa hồ bị tôi chọt trúng chỗ đau, nụ cười trên mặt Trần Cửu Ca trở nên có chút gượng ép: “Tôi bật chế độ Mute All mà thôi. Tôi làm việc, không thích có người khác khoa tay múa chân chỉ trỏ vào.”
“Mute All à? Còn có tính năng này nữa ư?” Dường như room livestream của tôi không có chức năng đó. Trên thực tế, có thể thấy được thời gian mà Trần Cửu Ca trở thành streamer hẳn là cũng không ngắn hơn tôi là bao, mà thậm chí hắn còn mở ra nhiều chức năng trong room hơn cả tôi nữa. Dù thâm kinh ngạc như thế, nhưng về bề ngoài thì tôi cũng không có bất cứ biểu cảm nào: “Khán giả càng đông, điểm thưởng tích lũy cũng càng cao. Tội tình gì chứ? Cứ thoải mái một tí rồi xơi điểm sẽ dễ dàng hơn mà!”
Tôi thử liếc trộm một lần; lượt views trong room livestream của gã chỉ mới được hơn 2000. Sau đó, tôi nhìn vào room của mình. Từ sau khi chiếc thuyền giấy kia xuất hiện, lượt views trong room livestream của tôi đã tăng vọt, lập kỷ lục hơn , cuối cùng ổn định ở views, cuối cùng ổn định ở mức 13.000 views.
“Bọn chúng cứ xem chúng ta như loài khỉ đang mua vui vậy thôi! Trên thực tế, chúng ta cứ xem họ như công cụ lấy điểm tích lũy là được. Cung theo cầu mà, ai cũng vì lợi ích của bản thân mình. Không cần phải khúm núm đi mua vui cho đời như vậy.” Trần Cửu Ca tiếp tục lộ ra nụ cười kia, nhưng tôi lại nhìn ra vẻ lạnh lùng trong nụ cười ấy. Về thái độ với nhóm khán giả, góc nhìn của tôi và gã hoàn toàn tương phản nhau.
Nhưng tôi cũng không rãnh mà phản bác lại Trần Cửu Ca. Gã thích làm như thế nào thì đó cũng là chuyện của gã. Ở phương diện đối đãi với các khán giả, thái độ của tôi vẫn sẽ không thay đổi. Tôi vĩnh viễn sẽ không quên chuyện xảy ra vào cái lần bị cả thành phố truy nã trong nhiệm vụ livestream kỳ đó. Khi cả thành phố đều quay lưng lại với tôi, người đứng chung một chỗ với tôi lại chính là các khán giả. Sau đó, nhà họ Giang ra tay đối phó tôi, trong khi người giúp tôi thoát khỏi 24 tội danh kia vẫn là một vị khán giả.
Trong quá trình livestream, họ cũng biết đến bí mật của tôi, đi cùng tôi nhảy mua giữa sự sống và cái chết. Họ xem tôi thoát khỏi nguy hiểm, chứng kiến tôi lang thang giữa lằn ranh sinh tữ, hoàn thành từng trò chơi nguy hiểm cao độ kia.
Đồng tình cũng tốt, nhục mạ cũng được! Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, kẻ đi cùng với tôi trong bóng tối lúc giữa đêm chỉ có bọn họ mà thôi.
Nghĩ tới đây, tôi vô thức nhìn vào room livestream.
**********************************
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tặng thưởng 2 minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:
- Anh streamer tên là Hạ Trì ư? Tôi nhớ lần trước ảnh xưng mình là Lộc Hưng mà?
**********************************
Lão Tài Xế Giang Thành nói:
- Có lẽ đây mới đúng là đàn ông nha. Cậu streamer lấy tên gì, sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào loại chị gái bên cạnh hắn. Mà cô gái bên cạnh hắn hôm nay hơi đặc biệt, trông giống vợ người ta lắm! Tất cả mọi người phải giữ im lặng, lấy laptop ra, ghi chú lại cách cưa gái của cậu streamer này. Biết đâu sau này, chúng ta còn có dịp áp dụng!
- Đù, lại muốn rẽ hướng chủ đề nữa à? Tại sao tôi lại muốn thi tốt nghiệp trung học ngay lập tức như vậy nhỉ? Cứ ngày nào cũng xem mấy thứ này, ảnh hưởng thành tích học tập của tôi lắm!
**********************************
Vua Lầy Lội comment:
- Tại sao chúng ta cứ phải đổi chủ đề bậy bạ trong một room livestream tinh khiết như vậy chứ? Mọi người cứ tiếp thu ý kiến quần chúng đi, sau đó bẩm báo lên bang chủ nhé. Tôi cảm thấy cậu streamer kia đã rơi vào tình huống rất nguy hiểm rồi! Mọi người có nghe thấy cái gã hèn mọn đối diện nói chuyên không. Gã đó muốn săn giết mục tiêu A đấy! Mà chữ A đó cũng không bình thường nha, có hàm nghĩa đặc biệt lắm đấy!
**********************************
Thấy Vua Lầy Lội bắn comment như thế, tôi dần híp mắt lại. Đúng là anh hùng hội ngộ anh kiệt nha; trước đây tôi cũng từng suy đoán qua ý nghĩa của chữ A này, nhưng đáng tiếc là chẳng có manh mối nào thực sự hữu dụng. Giờ nghe có bạn khán giả nhắc lại, tôi thầm hy vọng thu hoạch được chút ít thông tin nào đó.
**********************************
Vua Lầy Lội tiếp tục nói:
- Tôi có mở một studio điện ảnh. Như vậy, tôi sẽ phân tích cho tất cả mọi người về chữ cái này từ góc độ chuyên nghiệp. Chữ A kia rất có thể đại diện cho thể loại phim Adult đấy! Ngoài thị trường, người ta hay gọi nó là phim A. Mà mấy chị gái Nhật Bản xinh đẹp kia đều có thể xuất hiện trong mọi tình huống, sau đó hô to: Anh đẹp trai, tới đây đi... Tới đây đi...!”
Đọc sơ một nửa, tôi méo thèm nhìn nữa. Thành thật mà nói, tốt hơn hết thì tôi không nên đặt quá nhiều hy vọng vào nhóm khán giả này.
Ho khan hai tiếng, tôi vừa định giới thiệu nhiều hơn về Sởn Môn cho Trần Cửu Ca biết, thì gã chợt lui lại hai bước, tựa như giọng nói của tôi có chút không bình thường.
Thấy gã cực kỳ cẩn thận như vậy, tôi chỉ im lặng rồi không nói nhiều lời nữa: “Giờ có thể đi được chưa?”
“Chờ một chút! Tôi cần kiểm tra một nơi cuối cùng.” Trần Cửu Ca bước nhanh qua hành lang, đảo mắt qua mấy cánh cửa phòng hai bên, sau đó đi thẳng đến căn phòng cuối cùng của hành lang. Gã quan sát ổ khóa trên cánh cửa, nhận ra lõi khóa hình hoa mai vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu bị phá hư. Rốt cuộc, tên này chợt cười nhẹ thoáng qua trước khi quay trở lại: “Giờ có thể đi rồi.”
Gã tự tin rằng, không ai có thể mở cánh cửa kia, thế nên chỉ vừa liếc mắt là rời đi ngay lập tức. Tôi cũng chẳng biết gã định làm cái gì.
Trần Cửu Ca đến đây vì đóa hoa trong mộng kia à? Gã ắt hẳn không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, tôi lại có chìa khóa cho ổ khóa hình hoa mai kia, đúng không? Chờ gã có thể bước vào bên trong căn phòng, sau đó nhận ra căn phòng ấy đã bị vơ vét sạch sẽ... Chẳng biết lúc đó gã ta có phát điên lên hay không nhỉ?
Tôi lắc đầu, xua đi những ý nghĩ này. Tôi cực kỳ khó chịu với tên Trần Cửu Ca này. Nụ cười của gã luôn khiến người ta chán ghét. Do đó, dù thằng ấy có phát điên hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Đợi đến khi Mộng Dực cổ phá kén mà ra, hoàn thành tiến hóa, khi đó tôi sẽ có thể đứng ở thế bất bại.
Tiếp đó, Sở Môn và Diệp Băng đi ở phía sau; tôi và Trần Cửu Ca đi song song đằng trước, trao đổi thông tin lẫn nhau.
Tôi giấu đi thông tin về cô gái bí ẩn kia, chỉ kể cho gã nghe về tháp đồng hồ, bọn đầu người ý niệm và một số suy đoán về khu phố không ánh đèn này.
Trần Cửu Ca nắm giữ tình báo nhiều hơn tôi; gã có nghiên cứu khá sâu rộng về Giấc mơ Thâm sâu này. Về căn bản, trông có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên mà gã tiến vào nơi này vậy.
Thông qua cuộc nói chuyện, tôi mới biết Giấc mơ Thâm sâu hầu như không có biên giới. Chẳng ai biết thế giới hiện tại này được hình thành như thế nào. Có thể lúc đầu, đây chỉ là giấc mơ của một người nào đó, nhưng lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bắt đầu liên tục dung hợp những mảnh ký ức và tình cảm bị bỏ rơi kia, dài dần dần mở rộng trong suốt một thời gian dài, cuối cùng mới hình thành nên bộ dáng hiện tại.
Chuyện đi tìm vành biên giới của Giấc mơ Thâm sâu để rồi thoát ra khỏi nó, cơ hồ là một chuyện không tưởng.
Dựa theo cách nói của Trần Cửu Ca, gã chia Giấc mơ Thâm sâu ra thành 2 bộ phận: bên trong và bên ngoài. Điều này cũng giống như một tảng băng trôi trên mặt biển vậy, phần nổi bên trên chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ.
Chúng tôi đang ở tại phần bên ngoài của Giấc mơ Thâm sâu, còn xa lắm mới có thể tiếp cận được mảng tối thực sự. Theo gã, những mảnh ký ức kinh khủng, biến thái thực sự đều hoạt động vị trí ở trung tâm của Giấc mơ Thâm sâu. Nơi đó, các loại cảm xúc tiêu cực kia vẫn đang lên men; nơi đó còn đáng sợ hơn địa ngục gấp mấy chục lần.
Lúc đi ra khỏi tầng hầm thứ 5, sắp rời khỏi ngôi nhà số 44, dường như Trần Cửu Ca chợt nghĩ thông suốt một vấn đề gì đó. Đột nhiên, gã nhịp bước nhanh hơn, ý bảo cần nói chuyện riêng với tôi.
Sau khi giữ khoảng cách với Sở Môn và Diệp Bănh, Trần Cửu Ca bỗng nhiên cất luôn chiếc điện thoại di động của gã vào túi. Động tác của gã rất kỳ quái, cực kỳ cẩn thận: “Người ngay thẳng không chơi trò mờ ám. Hai chúng ta đều là streamer; lúc này, lựa chọn tốt nhất chính là hợp tác, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ và sau đó là thoát khỏi giấc mơ này, đúng không?”
“Chẳng phải chúng ta vẫn luôn hợp tác sao?” Tôi bĩu môi; nghe Trần Cửu Ca nói cái câu “người ngay thẳng không chơi trò mờ ám” mà cứ có cảm giác là lạ.
“Ý tôi là, chúng ta cần hợp tác chân thành đấy.” Giọng điệu của Trần Cửu Ca rất nhỏ, chỉ có tới gần gã mới có thể nghe rõ ràng: “Livestream trong Giấc mơ Thâm sâu có độ khó rất lớn; có thể nói, đây chính là một trong những loại nhiệm vụ khó khăn nhất của Âm Gian Tú Tràng. Nếu như tôi và anh phát sinh xung đột, kết quả cuối cùng chính là chẳng ai có thể rời khỏi đây được cả.”
“Ý anh là sao?” Tôi nhìn gã chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.
“Vừa rồi có người ngoài, tôi không thể nào nói hết mọi thông tin được. Kỳ thật, tôi vẫn đang nắm giữ phương pháp có thể thoát khỏi Giấc mơ Thâm sau...” Trần Cửu Ca đang nói một nửa thì đột nhiên dừng lại. Khóe miệng của gã nhếch lên, duy trì một nụ cười khiến tôi cực kỳ chán ghét: “Tôi có thể nói cho anh nghe về phương pháp này. Trái lại, tôi cần nhận được thành tý thực sự từ anh...”
“Thành ý thực sự của tôi?” Tôi nhanh chóng hiểu được ý tứ của gã; muốn trao đổi tin tức, vậy bắt buộc cả hai bên phải ở thế cân bằng. Tên Trần Cửu Ca này lè kẻ không muốn chịu bất cứ thiệt thòi nào. Do đó, tôi mở lời: “Được rồi, kỳ thật vừa rồi tôi cũng không tiện nói ra. Sau khi tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, tôi đã gặp qua mục tiêu A mà anh nói. Tôi biết nơi có thể tìm ra cô ấy.”
“Không thể nào! Nếu anh gặp qua cô ấy, làm sao anh vẫn còn khỏe mạnh như thế này? Chẳng dính phải bất cứ tổn thương nào à? Cô gái đó cực kỳ căm hận Âm Gian Tú Tràng đấy.” Ngay lập tức, Trần Cửu Ca thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên.
“Đây là thông tin của tôi; anh tin hay không là tùy anh.” Tôi cũng cất điện thoại vào, bảo đảm không có người thứ 3 có thể nghe thấy cuộc trò chuyện hiện tại.
Qua hai ba giây, Trần Cửu Ca cắn răng: “Được rồi! Tôi sẽ trao đổi tin tức với anh. Anh nói cho tôi biết tất cả về mục tiêu A, tôi sẽ nói cho anh biết phương pháp rời khỏi Giấc mơ Thâm sâu.”
“Anh chắc chứ?” Tôi cũng không tin tưởng Trần Cửu Ca cho lắm, thế nên duỗi tay về phía gã: “Hiện tại, anh nên chứng tỏ thành ý của bản thân đi.”
Trần Cửu Ca do dự trong chốc lát, cuối cùng đành cắn răng nói: “Vậy tôi nói trước! Giấc mơ Thâm sâu rất rộng lớn, như một tòa thành thị vô biên vô hạn vậy. Nếu chỉ dùng hai chân mà đi, phỏng chừng còn chưa đi được ra bên ngoài thì chính chúng ta cũng đã lạc lối bên trong rồi. Hơn nữa, trong Giấc mơ Thâm sâu còn có đủ loại quái vật khủng khiếp. Đám đầu người ý niệm hay Bóng Đè mà anh từng gặp chỉ là loại phổ thông nhất mà thôi.”
“Tôi đều biết tất cả các thông tin trên rồi. Anh nói thẳng vào chủ đề được không?” Tự tôi có cách rời khỏi Giấc mơ Thâm sâu này, nhưng không hẳn là có thể mang theo Sở Môn và Diệp Băng cùng nhau rồi đi. Đó là lý do mà tôi thấy hứng thú với phương pháp mà Trần Cửu Ca đang úp úp mở mở.
“Bố cục kiến trúc trong Giấc mơ Thâm sâu lấy quảng trường làm đơn vị. Mỗi một khu quảng trường đều sẽ có một tòa kiến trúc đặc thù; mà tầng trên cùng của tòa kiến trúc ấy chắc chắn sẽ có một tấm gương.”
Lời nói của Trần Cửu Ca dần khiến tôi cảm thấy hứng thú; trước đó, quả thật là tôi cũng từng gặp qua hoàn cảnh tương tự.
“Tấm gương có thể phản chiếu thực tế. Trong giấc mơ, gương có một ý nghĩa rất đặc biệt. Nó đại diện cho ranh giới giữa hư ảo và thực tế, cũng là một trong những nền tảng tạo nên thế giới này.” Thanh âm của Trần Cửu Ca càng lúc càng nhỏ, mà tôi cũng hoàn toàn tập trung tinh thần để lắng nghe: “Đại bộ phận trong gương đều là bọn quái vật khủng khiếp nhất trong khu quảng trường đó. Tuy nhiên, một số ít các tấm gương lại có thể kết nối với một thế giới khác, có thể đi tới hiện thực, hoặc cũng có thể dẫn tới Giấc mơ Trung dung của một người nào đó. Đương nhiên, cũng có thể dẫn anh đi đến tầng sâu nhất của Giấc mơ Thâm sau này...”
**********************
ĐA TẠ MINH CHỦ Zen Nguyen, MINH CHỦ Quangbeo1611, MINH CHỦ 0358867859 VÀ MINH CHỦ lymacsau ĐÃ ĐỀ CỬ NGỌC PHIẾU CHO DI.... ĐẦU TUẦN RỒI, CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT TUẦN MỚI NHIỀU THÀNH CÔNG, GOM GÓP DƯ LÚA DƯ GẠO ĐỂ CHUẨN BỊ ĂN LỄ 30/4 VÀ 01/5 NHÉ...
BY THE WAY, AI CÒN DƯ NGỌC PHIẾU MÀ SẮP HẾT HẠN THÌ NHỚ NÉM VÀO MẶT DI LUÔN NHA.... DI SẼ KHÔNG THAN ĐAOOOOO ĐÂUUUU!!! ^^