Thật may mắn khi mang lên chiếc mặt nạ Tu La này để tiến vào Giấc mơ Thâm sâu. Chỉ với chiếc mặt nạ này, đã giảm thiểu rất nhiều rắc rối phát sinh rồi.
“Mục tiêu A? Đây chỉ là một cách gọi, hay có hàm nghĩa gì khác??” Khi Trần Cửu Ca nhắc tới mục tiêu A, tôi chợt nhớ tới lần livestream trong trò chơi tử vong thực tế kia. Hạ Trì kể cho tôi nghe một câu chuyện, rằng người phụ nữ đã dẫn gã vào Âm Gian Tú Tràng cách đây 5 năm được gọi là Tiểu A. Liệu giữa hai người này có mối quan hệ gì với nhau hay không?
A là một chữ đứng đầu bảng chữ cái, có thể đại biểu cho sự tối ưu, đứng đầu các phương diện, hoặc cũng có thể là chữ viết tắt của một cái tên nào đó, hoặc chữ cái đầu tiên của một cái tên chẳng hạn...
Tôi phát tán tư duy, suy nghĩ về mọi khả năng: “Trong vật lý, A đại biểu cho nhiệt độ tuyệt đối; trong y học, A đại diện cho động mạch; trong hầu hết các trò chơi chiến lược thời gian thực, A đại diện cho một cuộc tấn công; mà trên mạng, A còn là cách nói của những trò lừa gạt...”
Nhóm máu A, đơn vị cường độ dòng điện cũng là A, con A trong bài poker... Có quá nhiều hướng suy nghĩ, cái tên này mang đến một cảm giác đặc biệt quen thuộc trong tôi, nhưng tôi lại có một phương hướng suy đoán cố định.
“Anh có muốn hợp tác với tôi không? 100 điểm tích lũy, cho dù anh chỉ lấy được một nửa, thì cũng có thể miễn trừ livestream tận 5 lần - đầy đủ hưởng thụ một thời gian rồi.” Trần Cửu Ca vừa cười vừa dụ dỗ, trong khi ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Không suy nghĩ lan man nữa, tôi bèn dõi mắt thông qua lớp mặt nạ, quan sát Trần Cửu Ca. Tôi đã từng thấy bộ dáng khi còn bé của gã. Hiện tại, gã hoàn toàn không giống với lúc ấu thơ. Xương gò má nhô ra, khuôn mặt rất có cảm giác lập thể, nhưng điểm khác biệt lớn nhất chính là ánh mắt.
Ánh mắt của thằng nhóc lưng còng kia, dù lúc nào cũng trong suốt như hồ nước trên cao nguyên. Trong khi đó, đôi mắt của tên Trần Cửu Ca này đã vẩn đục đi, bị dục vọng, tham lam và mưu gian kế hiểm chiếm cứ hết cả.
Bất quá, dù diện mạo có khác biệt thì cũng không thể hoàn toàn phủ nhận thân phận của gã. Đã qua 20 năm, ai rồi cũng khác.
“Treo thưởng 100 điểm tích lũy, tôi đương nhiên thấy hứng thú rồi. Nhưng đây lần đầu tiên mà tôi biết đến việc có thể giao dịch điểm tích lũy đấy. Nếu tôi giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, sau đó anh đổi ý, biến mất bặt tăm thì sao? Vậy chẳng phải là tôi sẽ gánh chịu thiệt thòi lớn à?” Tôi từ tốn nói, chẳng hề tỏ vẻ sốt ruột.
“Đúng là không thể giao dịch điểm tích lũy được, nhưng tôi có thể giúp anh đổi một vật phẩm nào đó tương đương đồng giá 50 điểm.”
“Anh giúp tôi đổi vật phẩm à?” Nghe thế, tôi lập tức xác định Trần Cửu Ca không có bất kỳ thành ý nào. Đổi vật phẩm rất phiền toái, có rủi ro tiết lộ thân phận thật sự của tôi. Không những thế, tôi vẫn không muốn liên quan quá sâu với kẻ này. Bất quá, tôi không từ chối thẳng thừng, chỉ giả bộ do dự mà thôi. Hồi lâu sau, tôi mới mở miệng: “Tuy tôi và anh đều là streamer của cùng một nền tảng, nhưng đây là lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau, tôi cũng không quá tin tưởng anh. Tôi có thể đồng ý giúp anh, thậm chí cũng có thể nhường lại một ít điểm tích lũy, để anh lấy phần hơn. Nhưng mà, anh phải đồng ý 2 điều kiện của tôi.”
“Điều kiện gì?” Nụ cười của Trần Cửu Ca vẫn bất biến, thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng tôi luôn có cảm giác rằng, đằng sau nụ cười tươi sáng của gã ẩn đang ẩn chứa một mùi hôi thối buồn nôn nào đó.
“Thứ nhất, tôi và anh chia sẻ nhau về tất cả các tin tức về Giấc mơ Thâm sâu, tuyệt đối không được nội chiến.” Thấy gã không có phản ứng gì quá lớn, tôi bèn nói tiếp: “Thứ hai, Diệp Băng là mục tiêu nhiệm vụ của tôi. Từ giờ trở đi, cô ấy không được rời khỏi tầm mắt của tôi.”
“Hai điều kiện này của anh cũng không đơn giản nhỉ! Điều thứ nhất, tôi đồng ý. Tôi và anh đều là streamer cho cùng một nền tảng, giúp đỡ lẫn nhau cũng không có vấn đề gì. Về điều thứ hai, tôi không dám cam đoan. Tôi và cô ấy chỉ có quan hệ bạn bè bình đẳng mà thôi. Thế nên tôi cũng không dám hứa.” Trần Cửu Ca cười tủm tỉm, chẳng biết là nói thật hay nói dối.
“Như vậy, cứ coi như anh đã đồng ý rồi.” Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng, đứng trước mặt Diệp Băng: “Từ bây giờ trở đi, cô không nên rời khỏi tầm mắt của tôi. Tôi sẽ đưa cô rời khỏi giấc mơ này.”
“Giấc mơ? Đây có thực sự là một giấc mơ sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Băng lộ ra một ít mê mang. Tốc độ dòng chảy thời gian trong Giấc mơ Thâm sâu khác với thế giới thực bên ngoài; Diệp Băng đã lạc lối tại nơi đây thật lâu. Hiện tại, cô ấy đã không thể phân biệt được giữa hiện thực và hư ảo.
“Đây quả thật là một giấc mộng.” Tôi vẫn duy trì âm điệu như cũ. Chẳng rõ Diệp Băng đã từng trải qua những gì trong Giấc mơ Thâm sâu này, để rồi đánh mất đi một số ký ức ngày trước.
“Tại sao anh nói đây là một giấc mơ? Ký ức của tôi dường như bắt đầu từ đây; tất cả những chuyện hiện tại rất thực tế, làm thế lại có thể là một giấc mơ được chứ?” Diệp Băng đau khổ nắm lấy tóc mình, sắc mặt tái nhợt. Cô dựa vào vách tường, chậm rãi cả cơ thể trượt xuống. Cô không biết ai mới là kẻ nói thật..
Nhìn Diệp Băng đang ngồi xổm trên mặt đất lúc này, tôi chợt nhớ tới khoảng thời gian hơn 1 tháng trước đây. Đó là khoảnh khắc mà tôi gặp lại cô ấy lần đầu tiên, sau nhiều năm xa cách. Đó là lúc cô ấy đến đưa thiệp cưới tại cửa hàng của tôi, hình ảnh của Diệp Băng ngày đó và hiện tại quả thực khác nhau một trời một vực.
Lắc đầu xua đi những tạp niệm trong tâm tưởng, tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ấy: “Tin tôi đi! Đây chỉ là một giấc mơ, cuối cùng cô cũng sẽ phải thức dậy...”
“Giọng nói của anh rất quen thuộc! Có phải chúng ta đã từng quen biết nhau hay?” Diệp Băng ngẩng đầu nhìn tôi; đương nhiên, cô chỉ nhìn thấy được một chiếc mặt nạ với hai màu đen trắng.
“Chờ đến khi tỉnh mộng, cô sẽ nhớ lại hết thảy. Bắt đầu từ bây giờ, không nên rời khỏi tầm mắt của tôi.” Khi tôi vừa chuẩn bị đỡ Diệp Băng lên, mới chỉ vươn tay ra, thì Trần Cửu Ca bỗng nhiên chen ngang, chắn lối giữa tôi và Diệp Băng. Nụ cười trên mặt gã vẫn không thay đổi, trông vô cùng đáng ghét.
“Sao thế? Tôi chỉ đưa ra 2 điều kiện này mà thôi. Muốn hợp tác, đây là điểm mấu chốt.” Tôi đứng thẳng người dậy, đánh giá Trần Cửu Ca. Trông có vẻ như gã xem Diệp Băng là vật phẩm riêng của bản thân, không cho người khác chạm vào.
“Trong 2 điều kiện của anh, không hề bao gồm mục đụng chạm chân tay này. Anh tên là Hạ Trì, đúng không? Tôi rất có thành ý hợp tác, nhưng hy vọng anh không cần vượt quá giới hạn của tôi. Mặt khác, còn một điểm nữa...” Trần Cửu Ca giơ tay chỉ về phía con gấu nhồi bông sau lưng tôi. Từ nãy đến giờ, tôi vẫn đứng đằng sau cánh cửa. Vừa rồi lúc khom lưng đỡ Diệp Băng, gã cũng đã trông thấy con gấu bông mà tôi đang đeo sau lưng: “Tôi cảnh cáo anh, không nên xen vào việc của người khác. Đừng bán mạng cho ma quỷ...”
Tôi nhếch nhẹ khóe miệng. Trần Cửu Ca có phản ứng mạnh với con gấu bông đến vậy, đây thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Dựa theo tính cách của gã, tôi cứ tưởng gã sẽ giả vờ giả vịt, tỏ vẻ chẳng hề quan tâm gì mới đúng: “Bán mạng cho ma quỷ à? Chẳng biết ai mới là ma quỷ đấy...”
Tôi lui về sau một bước, không muốn tiếp tục kích thích Trần Cửu Ca. Từ xa xa, tôi hỏi Diệp Băng: “Có thể nói cho tôi biết không, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”
Diệp Băng cũng không biết chuyện vừa xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi. Cô vịn bờ tường mà đứng dậy, vừa không muốn tới gần Trần Cửu Ca, lại không muốn tiếp cận tôi. Cô ấy chỉ đứng một mình, tách biệt khỏi mọi người: “Rất nhiều ngày trước, tôi phát hiện khu quảng trường không hề có bọn đầu người biết bay, thế nên vẫn luôn trốn tại đây. Khoảng một tiếng trước, tôi gặp được Cửu Ca. Cái tên này khá là quen thuộc với tôi, nhưng anh ấy cũng kể cho tôi nghe vài chuyện khi trước, mà tôi chẳng hề nhớ gì cả...”
“Khoảng một tiếng trước à?” Nhìn Trần Cửu Ca chằm chằm, tôi thầm nghĩ, rất có thể thời gian livestream của đối phương cũng giống như tôi. Tuy nhiên, tôi có thể tìm được đến nơi này chỉ do sự trùng hợp, nhưng không hẳn gã cũng thế. Nói không chừng, nhiệm vụ livestream của gã cũng không phải là săn giết mục tiêu A, mà là có liên quan đến quảng trường tăm tối này.
Liếc mắt nhìn sang, khi phát hiện ánh mắt của Trần Cửu Ca vẫn luôn vô tình hay cố ý dò xét xung quanh những căn phòng bỏ hoang này, tôi thầm giật mình một cái.
Chẳng lẽ mục đích thật sự của nhiệm vụ livestream mà gã đang thực thi chính là đóa hoa trong mộng kia? Hay lại là mảnh gương vỡ không phản chiếu được bóng người trước đó?
Tôi đã bước vào nơi này trước gã một bước, chiếm được quyền chủ động. Mà Trần Cửu Ca tươi cười nghênh đón, không dám dùng cứng đối cứng với tôi, rất có thể cũng là do nguyên nhân này.
Nếu tôi đã tìm ra vật phẩm nhiệm vụ của gã trước một bước, miễn là tôi vẫn giữ một mối quan hệ hợp tác ngoài mặt với gã, gã chắc chắn sẽ chọn cách giao dịch với tôi.
“Diệp Băng, lúc trước cô quen biết người này à? Tôi thấy anh ta rất quan tâm đến cô.” Trần Cửu Ca mỉm cười, quay đầu lại hỏi.
“Tôi không biết. Hai người đều cho tôi cảm giác rất quen thuộc. Dường như cái tên Trần Cửu Ca này rất đặc biệt với tôi, trong khi khí chất và vóc dáng của Hạ Trì vẫn mang máng xuất hiện trong ký ức của tôi. Bất quá, tôi lại hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên Hạ Trì.” Vừa nói xong, Diệp Băng lại bắt đầu vò đầu bứt tóc.
Cảm giác mất trí nhớ rất khó chịu, tôi đã từng trải nghiệm qua cảm giác này.
“Đi thôi! Rời khỏi nơi này trước đã! Lúc vào đây, sau lưng còn hai con Bóng Đè đuổi theo. Hai người phải cẩn thận.” Nhìn lướt qua Trần Cửu Ca và Diệp Băng, tôi cũng không hề lo lắng hai người bọn họ là Bóng Đè giả mạo. Ít nhất, bọn chúng không thể nào giả mạo chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng được.
Quyền chủ động nằm trong tay mình, lại tìm được Diệp Băng, việc tiếp theo mà tôi cần làm chính là tìm cách thoát khỏi Giấc mơ Thâm sâu!
“Đừng vội đi, có một số lời... Tôi nghĩ là mình vẫn nên nói thẳng tại đây thì tốt hơn.” Trần Cửu Ca vẫn mỉm cười, nhưng không phải nhìn tôi, mà là quay sang nhìn vào Sở Môn.
*************
ĐA TA LÃO Lehuyphan ĐÃ PHÁT QUÀ BÁNH SÁNG THỨ 7 NHA.... CHÚC LÃO CÓ 1 NGÀY CUỐI TUẦN VUI VẺ :D