Chuyện đã đến mức này, có nhiều vấn đề dù không cần nói ra thì tôi cũng đã hiểu rõ cả rồi. Hạ Tình Chi - người đưa cho tôi tấm thẻ quảng cáo, đồng thời ký hợp đồng ủy thác với tôi - có khả năng rất cao là liên quan đến Âm Gian Tú Tràng.
“Chẳng lẽ đây cũng là một bố cục của Tú Tràng ư?” Nhìn mặt dây chuyền tinh xảo được cài vào chiếc điện thoại di động, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng. Về cơ bản, tôi không hề nghĩ tới việc mặt dây chuyền nho nhỏ đơn giản này thế mà lại có tác dụng độc nhất trong Giấc mơ Thâm sâu như hiện tại.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không dám hoàn toàn xác định mối quan hệ giữa Hạ Tình Chi và Tú Tràng. Thầm nhớ lại bờ vai gầy gò cùng dáng hình mặc đồng phục học sinh, khiến người ngoài phải sinh lòng trìu mến kia, tôi tự thuyết phục mình: “Có lẽ, con bé ấy cũng không biết chân tướng, chỉ là bị liên lụy mà thôi...”
Nhớ lại những khoảnh khắc ở bên cạnh Hạ Tình Chi, tôi thực sự không tìm ra bất cứ một điểm đáng hoài nghi nào. Theo góc nhìn của tôi, con bé chỉ là một nữ sinh trung học rất bình thường. Thậm chí, tôi còn nảy sinh một ít đồng cảm với con bé nữa.
Trên thế giới này, chỉ mỗi con bé ấy là biết rõ bí mật của tôi, chỉ có Hạ Tình Chi mới biết tôi là streamer của Âm Gian Tú Tràng. Đồng dạng, tôi cũng biết rõ bí mật của con bé. Chuyện Hạ Trì mất tích vẫn là một vụ án quá bí ẩn, bí ẩn đến nỗi chỉ có tôi và con bé ấy biết đến sự tồn tại của Hạ Trì trong tòa thành phố kia.
Hiểu rõ lẫn nhau, đây cũng là nguyên nhân mà tôi vẫn không muốn hoài nghi Hạ Tình Chi.
“Lúc livestream trong trò chơi tử vong kia, Hạ Trì từng nói cho mình biết, rằng bên cạnh mình đang có người của Âm Gian Tú Tràng nằm vùng, bảo mình phải luôn cẩn thận mọi lúc. Khi gã nói câu đó, Đỗ Dự cũng có mặt, nên tạm thời có thể loại trừ Đỗ Dự ra. Xét theo tình hình hiện tại, người này rất có thể chính là Hạ Tình Chi.” Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng xua đuổi khuôn mặt ngây thơ đáng mến kia ra khỏi tâm trí: “Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Nếu không thể thoát ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu, mọi thứ trong thế giới thực cũng sẽ không còn dính dáng gì đến mình.”
“Cậu streamer, cậu không sao chứ? Từ khi cậu bước vào tòa nhà này, trông cậu lạ lắm.” Sở Môn vẫn đứng bên ngoài, không dám tới gần cửa phòng, tựa hồ trong phòng này luôn có một tồn tại khủng khiếp nào đó vậy.
“Không sao đâu.” Tôi cười nhạt, giữ khuôn mặt bình tĩnh như cũ nhưng thầm suy tư: “Đằng sau cánh cửa này lại có thứ gì trong đó nhỉ? Tại sao nơi đây lại bị bỏ hoang? Nếu đây thực sự là bố cục của Tú Tràng, vậy tại sao trong nhiệm vụ livestream lại không thấy nhắc đến?”
Đây cũng là chi tiết mấu chốt mà tôi nghĩ mãi không ra. Nếu Hạ Tình Chi trong thế giới thực chính là người của Âm Gian Tú Tràng, mà lần livestream này phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, thì bọn họ chắc chắn sẽ tận dụng mọi thủ đoạn để phát huy ra giá trị lớn nhất của tôi nhằm hoàn thành mục đích của chính bản thân họ. Thế nhưng mà, bên Tú Tràng cũng không công bố bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan đến khu quảng trường không ánh đèn này cả. Phỏng chừng, ngay cả chính bọn họ cũng không ngờ rằng, tôi không những sẽ tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, còn có thể tìm được ngôi nhà này.
“Chẳng lẽ do mình không nộp lại Mộng Dực cổ của lần livestream kỳ trước, từ đó mới dẫn tới Tú Tràng bất mãn à? Hay do mình có tiềm chất trở thành Soán Mệnh sư, Tú Tràng lại lo lắng mình sẽ trở thành tên Song Diện Phật thứ hai, thế nên mới dần không yên tâm về mình?” Nghĩ đến đây, tôi gần như có thể xác định một chuyện. Việc Hạ Tình Chi tặng tôi mặt dây chuyền hình hoa mai kia có thể là một hành động ngoài ý muốn. Mặt dây chuyền hoa mai này có lẽ không chỉ là một chiếc chìa khóa đơn thuần.
Âm Gian Tú Tràng đã bắt đầu lo lắng về lòng trung thành của tôi. Trên thực tế, tôi cũng từng có ý nghĩ phản bội lại Tú Tràng. Dù sao đi nữa, nếu dựa theo quy tắc trò chơi của Tú Tràng, muốn tích góp đủ 10.000 điểm tích lũy là một kỳ công không tưởng. Thay vào đó, thà tìm ra phương phap phá giải Mai Hoa cổ, sau đó hợp tác với đám người Hạ Trì thì hơn.
Suy tư trong chốc lát, tôi nhanh chóng có quyết định. Tiếp theo, tôi bèn tháo mặt dây chuyền hoa mai ra, tiện tay cất điện thoại di động vào, sau đó mới chuẩn bị mở khóa.
“Trong room livestream, vẫn luôn có nhân viên của Tú Tràng theo dõi. Bọn họ vẫn luôn quan sát toàn bộ quá trình livestream của mình. Cẩn tắc vô áy náy thôi! Về phần nhóm khán giả kia, dù sao thì mọi người cũng đã quá quen thuộc với mấy lần màn hình đen trong những lần livestream trước đó rồi.”
Cầm mặt dây chuyền hoa mai trong tay, tôi tra vào lõi khóa, vừa vặn đến kín kẽ.
Vặn nhẹ một cái, ổ khóa vang lên tiếng kẽo kẹt trong lúc mở ra. Tôi thuận thế đẩy một cái, rốt cuộc cũng đã mở được cửa phòng.
“Anh Sở, canh giữ ở bên ngoài nhé. Tôi vào xem xét một chốc.” Dặn dò Sở Môn một tiếng xong, tôi lập tức bước vào trong phòng.
“Thảm, ngăn tủ, bàn làm việc... không khác lắm so với những căn phòng khác.” Tôi gõ gõ đập đập nhiều nơi trong phòng, không bỏ qua bất kỳ một địa phương nào, rốt cuộc cũng tìm ra một manh mối mới.
Phía sau tủ quần áo có một cánh cửa ngầm; không rõ cánh cửa này được làm bằng vật liệu gì nữa, trông giống như một mặt kính mờ vậy.
“Bí mật được ẩn giấu trong phòng hẳn là ở chỗ này.” Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, Sở Môn vẫn đứng ở hành lang. Gã còn gật đầu với tôi, nói nhỏ một câu: “Tạm thời an toàn.”
Tôi bèn di chuyển tủ quần áo sang một bên, từ từ đẩy cánh cửa ngầm ra. Vừa đẩy một nữa, chợt có thứ gì đó trượt ra ngoài.
Cúi đầu nhìn lại, lần lượt có từng chiếc mặt nạ giấy rách nát rơi từ bên trong xuống đất.
“Thứ này...” Tôi bèn tăng mạnh lực đẩy; đến khi đẩy mở hoàn toàn cánh cửa ngầm này ra, tôi lập tức sững sờ trong chốc lát.
Trong căn phòng tối tăm rộng chừng 10 mét vuông này, lại chất đầy những chiếc mặt nạ giấy!
Chúng đã ố vàng, rách nát cả; khi mở cửa thì có một luồng không khí tràn vào, từ đó lại khiến một vài chiếc mặt nạ tàn tạ kia vỡ nát thành tro bụi.
“Đống mặt nạ này chồng chất ở đây được bao lâu rồi? Tại sao lại có quá nhiều mặt nạ đến vậy?” Mất một thời gian khá lâu, tôi mới lấy lại tinh thần được: “Mình đã từng gặp qua căn phòng 443 tại ngôi nhà trong hẻm Vô Đăng ở Giang Thành. Nếu mỗi một phòng đều có đầy người trong đó, mà mỗi một người cũng đeo một chiếc mặt nạ y vậy, thế thì mới có thể tồn trữ được số lượng mặt nạ nhiều như vầy.”
Nhìn vào đống mặt nạ giấy chất đống cao như núi, da đầu của tôi tê dại hẳn đi. Tôi biết rất rõ ý nghĩa của những chiếc mặt nạ giấy trong giấc mơ; mỗi một chiếc mặt nạ đều có thể đại diện cho một linh hồn, một mảnh ký ức: “Âm Gian Tú Tràng đã từng mai táng qua nhiều người như vậy ư? Đây quả thực có thể so sánh với sát thần trên chiến trường nha!”
Hai ba giây sau, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại. Thay vì khiếp sợ, tôi lập tức kích động hẳn lên. Dựa theo kinh nghiệm trước đó, bên cạnh mỗi một chiếc mặt nạ giấy đều có một ngọn cỏ Mộng Oanh!
“Loại thực vật chỉ sinh trưởng trong giấc mơ này thường cắm rễ trên ký ức, thích nhất chính là những linh hồn chứa đầy các xúc cảm kia.” Tôi vung tay, đẩy mạnh đống mặt nạ giấy kia sang một bên, để rồi nhanh chóng nhìn thấy một mảng màu xanh lá. Nhịp tim của tôi chậm rãi tăng dần, nhưng bản thân cũng không hề đình chỉ động tác tay. Từng chiếc mặt nạ bị di dời sang một bên, tôi lần lượt trông thấy từng gốc cỏ xanh biếc tượng trưng cho sức sống mãnh liệt hiện ra trong tầm mắt.
“Nhiều đến vậy à?” Yết hầu nuốt ực một cái, khóe miệng của tôi bất giác nhếch nhẹ lên. Nằm bên dưới đống mặt nạ giấy này, hiện tại đang có từng ngọn cỏ Mộng Oanh đang sinh trưởng tại đó! Số lượng rất nhiều, cực kỳ nhiều, khó mà đếm hết được.
“Lần này, e là Mộng Dực cổ không những có thể khôi phục, phỏng chừng còn có thể đột phá nữa ấy chứ. Nó sẽ có cơ hội mạnh mẽ hơn khi trước rồi.” Mộng Dực cổ đang trú ngụ trong Gan khiếu của tôi; nó càng mạnh, tôi càng có lợi.
Tôi đưa tay về phía trước, giống như châu chấu bay ngang, không muốn bỏ sót một nhành cây ngọn cỏ nào.
Tôi không hề muốn bước vào Giấc mơ Thâm sâu một lần nào nữa. Đây là cơ hội khó có được, dĩ nhiên phải vơ vét sạch sành sanh mớ cỏ Mộng Oanh này!
Năm ngọn, 10 ngọn, 20 ngọn!
Khi tôi thu vào ngọn cỏ thứ 30, Mộng Dực cổ vốn dĩ đang ngủ say, nay nhờ vào việc thụ động hấp thu sức sống từ những ngọn cỏ vừa rồi mà đã tỉnh lại.
Cánh bướm màu lam nhạt như mộng như ảo nhẹ nhàng vẫy lên, rải xuống từng ánh sao mờ ảo.
Xúc tu trên đỉnh đầu nó nhẹ nhàng giãn ra, giống như vừa có một giấc mộng đẹp; thậm chí, trong ánh mắt của nó còn ẩn chứa chút thái độ lười biếng ấy chứ.
“Nhóc con, rốt cục mày cũng tỉnh rồi à?” Cười nhẹ một tiếng, tôi là kẻ không thích nợ nần người khác, nhất là những người đã từng giúp tôi. Vì cứu tôi, Mộng Dực cổ đã rơi vào giấc ngủ say. Hiện tại, nó có thể tỉnh lại nhanh chóng như vậy, cũng khiến tôi bớt áy náy dần.
Có lẽ là nghe được thanh âm của tôi, Mộng Dực cổ lập tức ôm một phần nhỏ của đóa hoa hòe ngàn năm còn sót lại, len lén trốn vào vị trí sâu hơn bên trong Gan khiếu, tựa như đang sợ bị tôi cướp đi vậy. Bộ dáng kia trông không khác gì một tên thần giữ cửa keo kiệt cả.
“U là chời! Trong mắt mày, tao xấu xa đến vậy à?” Tôi lắc đầu, tiếp tục hấp thu cỏ Mộng Oanh. Đến khi hấp thu ngọn cỏ thứ 50, không chỉ Mộng Dực cổ, ngay cả thân thể của tôi cũng tràn đầy sức sống; linh hồn giống như đã được tinh lọc, tư duy thông thoáng rõ ràng, còn ý niệm cũng tăng trưởng lên rất nhiều: “Cảm giác trong đầu trở nên linh hoạt hẳn đi, mà tinh thần cũng cực kỳ sảng khoái. Ngày thường, nếu mình vẽ khoảng 4 - 5 lá bùa là đã mệt mỏi. Hiện tại phỏng chừng, mình có vẽ liên tục đến 10 lá bùa thì cũng chẳng sao cả.”
Ý niệm đối với người tu hành mà nói cực kỳ trọng yếu, nhưng muốn tăng lên lại phi thường khó khăn, chỉ có thể dựa vào tu thân dưỡng tính, ở trong tiềm thức hóa chậm rãi tăng trưởng. Nhưng lần này bởi vì nuốt chửng mộng thuỷ thảo, ý niệm của ta thành tỉnh phun thức bộc phát, hiện tại phỏng chừng so với lãnh thanh huyền cái kia mao sơn chân truyền đệ tử còn cao hơn một cảnh giới.
“Kể như là nhân họa được phúc thôi.” 50 ngọn cỏ Mộng Oanh, đây cũng bất quá chỉ là 1/4 số lượng toàn bộ cỏ Mộng Oanh trong căn phòng ngầm này mà thôi. Tôi lập tức trừng to hai mắt, quyết tâm vơ vét sạch mới thôi.