TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 529: Buồng điện thoại

“Chỉ là một buồng điện thoại thôi mà, tại sao cậu lại kích động như vậy?”

Sở Môn cũng không biết sự xuất hiện của chiếc buồng điện thoại kia biểu thị cho việc gì, nhưng vì liên quan đến Âm Gian Tú Tràng, tôi cũng không nói chi tiết với gã. Thay vào đó, tôi chỉ cười nhẹ, vỗ vai Sở Môn: “Anh Sở, anh nghiên cứu nhiều về giấc mơ, vậy có biết buồng điện thoại là vật biểu trưng cho cái gì hay không?”

“Nếu nằm gặp điện thoại công cộng, đa phần là chủ nhân giấc mơ đang hy vọng nắm được một số tin tức nhất định. Biểu tượng này tương đối trung tính, không có tốt xấu rạch ròi.” Sở Môn thuận miệng đáp.

“Nếu buồng điện thoại đại diện cho sự chờ đợi và thông tin, vậy tại sao chúng ta không đi qua kiểm tra một chút?” Tâm tình của tôi trở nên tốt hơn khá nhiều. Sau khi ghi nhớ tất cả kiến trúc đặc thù chung quanh, tôi bảo: “Cũng không phải là không có thu hoạch gì; ít nhất, chúng ta có phương hướng để đi tiếp. Trước hết, đi điều tra buồng điện thoại đó, kế tiếp là di chuyển sang quảng trường không đèn.”

“Màu đen trong giấc mơ là màu sắc tồi tệ nhất. Rõ ràng, cậu biết rõ trong núi có hổ, thế mà còn cắm đầu tiến vào.” Sở Môn đứng ở sau lưng tôi; dường như gã hơi sợ độ cao nên không dám tiến gần đến tháp đồng hồ: “Mà kệ đi! Hôm nay, tôi sẽ điên cuồng với cậu tới cùng. Nếu có thể chiêm ngưỡng hết mọi phong cảnh nơi đây, vậy cũng không sống uổng kiếp này! Chuyến đi này khá ổn đấy!”

“Tình huống hiện tại chưa bi quan đến mức độ đó. Chúng ta sẽ tìm ra cơ hội phá cục.” Rất ít người có thể tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, thế nên không có quá nhiều người có dịp thưởng thức kỳ cảnh trước mắt này. Trước khi rời khỏi tháp đồng hồ, tôi bèn nâng điện thoại di động lên, nhắm ống kính về phía thành phố bên dưới: “Các bạn khán giả! Hiện tại, cảnh tượng mà các bạn đang nhìn thấy chính là khung cảnh bên trong Giấc mơ Thâm sâu. Tòa thành thị kỳ quái này được xây dựng nên bởi những mảnh ký ức bị đánh rơi. Hôm nay, tôi đã không màng sinh tử, tiếp tục dẫn các bạn đi cùng để cố gắng ngắm nhìn nét đẹp thần bí của thế giới trong giấc mơ nhé.”

Dừng lời một chút, tôi bèn học theo bộ dạng của cô gái thần bí kia, nắm lấy những thanh cốt thép vặn vẹo mà tiến từng bước đi ra trước mặt đồng hồ lớn. Sau đó, tôi bước lên cây kim đồng hồ to nhất, mạnh mẽ bò lên phần đỉnh chóp của tháp đồng hồ: “Có lẽ tôi sẽ trầm luân mãi mãi trong giấc mơ này, có lẽ các bạn rồi sẽ quên tôi đi; nhưng ít nhất, chúng ta đã từng nhìn thấy phong cảnh rực rỡ này. Sự tuyệt vời và hoành tráng của tòa thành thị này chính là độc nhất vô nhị!”

Đứng ở tầng 19 cao nhất của tòa cao ốc này, tôi dùng điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng để quay chụp lại toàn bộ tòa thành thị. Phong cách kiến trúc nơi đây quỷ dị đến cùng cực, bầu trời là hai màu đen trắng; tận sâu ở những góc khuất nơi cuối đường, thỉnh thoảng lại có một vài cái đầu người 'ý niệm' hiện ra... Tất cả những hình ảnh này đều khiến nhóm khán giả đang xem livestream vô cùng sợ hãi.

**************************

Vua Lầy Lội:

- Đù! Effect thế này... siêu ảo diệu nha!!!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Tầm nhìn này! Vô cmn địch rồi!

****************************

Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tặng thưởng 99 Minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Đừng hỏi vì sao tôi vừa quỳ vừa xem livestream!

****************************

Thiết Lĩnh Bưu Gia tặng thưởng 1 Nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Cậu streamer, gã bỉ ổi bên cạnh cậu chính là chuyên viên quản lý của cậu đấy à?

****************************

Vua Lầy Lội tặng thưởng 1 Thuyền giấy cho room Livestream Siêu Kinh Dị!!!

- Cậu streamer! Cho ké một cơ hội với! Studio Vua Lầy Lội của chúng tôi mời cậu gia nhập nhé! Với tài năng như cậu, tự lập team để livestream như thế thật sự là quá lãng phí rồi!

****************************

- Mẹ kiếp! Thuyền giấy luôn à?! Lần đầu tiên tôi mới thấy một món quà như vậy đấy!

- Còn có hiệu ứng đặc biệt luôn kìa!

****************************

Một chiếc thuyền rồng màu trắng bay qua màn hình livestream; phần thưởng kếch sù thế này cũng nằm ngoài dự liệu của tôi.

Nguyên bản, tôi chỉ là bắt chước động tác của cô gái thần bí một chút thôi, giả vờ thể hiện trong ít phút là đi ngay. Có ngờ đâu, lại có thể nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.

****************************

Vua Lầy Lội:

- Cậu streamer, tôi là fan hâm mộ nòng cốt của cậu đấy. Mỗi lần cậu livestream, tôi đều xem đủ cả! Phòng làm việc của tôi nằm tại thành phố Tân Hỗ. Cậu cứ đến Tân Hỗ, hỏi thăm vài người là tìm ra ngay. Danh tiếng trong ngành của tôi cũng tương đối ổn đấy!

****************************

Đọc xong comment của Vua Lầy Lội, tôi bèn gật đầu: “Anh yên tâm, ID của anh đã nói cho tôi biết một điều, rằng danh tiếng của công ty anh siêu 'kém' nhé. Nếu có thời gian, tôi chắc chắn sẽ đến thăm.”

Một chiếc Thuyền giấy tương đương với 100 Nguyên bảo; lúc tổng kết điểm sau khi livestream xong, ít nhất Âm Gian Tú Tràng sẽ thưởng cho tôi thêm 10 điểm tích lũy nữa! Chỉ tính riêng 10 điểm tích lũy đó, tôi cũng bắt buộc phải đến gặp kẻ này một lần.

“Dám thưởng một chiếc thuyền giấy, dựa theo quy tắc phát thưởng của Tú Tràng, người anh em này e là sắp gặp nguy hiểm rồi.” Xuất phát từ đạo nghĩa, tôi nghĩ là mình cần phải trực tiếp trò chuyện với gã, nhắc nhở gã cẩn thận với các hiểm nguy xung quanh. Thế nhưng mà, điều kiện tiên quyết cho tất cả các dự định này chính là, tôi có thể thoát khỏi giấc mơ hiện tại.

Quà tặng Thuyền giấy xem như một niềm vui nho nhỏ ngoài ý muốn; tiếp theo, tôi cầm điện thoại di động, cùng Sở Môn rời khỏi tòa cao ốc này.

Trong quá trình xuống lầu, cũng không có biến cố gì xảy ra. Đại bộ phận các cánh cửa phòng trong tòa nhà này đều bị phá vỡ; bên trong trống rỗng, bọn đầu người ý niệm đã sớm bay đi khỏi chỗi này.

“Kể như chúng ta có tí may mắn, vừa lúc canh đúng thời gian. Nếu trì hoãn đến khi bọn ý niệm kia quay về, vậy sẽ khó mà xuống lầu được.” Chạy ra khỏi tòa nhà, tôi bèn đi bộ dựa theo trí nhớ trước đó.

Sau khi ra khỏi tòa cao ốc, tôi và Sở Môn cảm giác rõ ràng rằng, tòa thành thị trong mơ này đã xảy ra một loại biến hóa nào đó, phảng phất như nó vừa sống lại vậy. Những tòa kiến trúc với độ tuổi xa xưa nơi đây cũng trở nên quỷ dị hơn, giống như một con quái vật há to miệng, chờ đợi con mồi chủ động tiến vào.

“Cậu streamer, tôi luôn cảm thấy chúng ta bị ai đó theo dõi.” Sở Môn thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra có gì kỳ lạ cả.

“Tăng tốc độ lên!” Cái cảm giác bị rình rập này vẫn luôn lảng vảng trong lòng tôi, không xua tan được. Dù có vận dụng Phán nhãn để xem xét, tôi cũng không phát hiện ra được gì, chỉ có thể cố gắng phớt lờ đi.

“Xem ra, mình vẫn đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của Giấc mơ Thâm sâu, hy vọng không phải là thứ gì quá kỳ quái.” Tôi vẫn còn một số lá bài tẩy khác trên người; hiện tại, vẫn chưa phải là bước đường cùng.

Nếu hành tung đã bại lộ và không cách nào tránh né ánh mắt rình mò âm thầm kia, tôi và Sở Môn cũng chẳng màng trốn tránh làm gì nữa, cứ chạy băng băng trên phố.

“Cậu streamer, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi an toàn để ẩn nấp trước đã.” Sở Môn giống như chim sợ cành cong, nhìn cái gì cũng cảm thấy có vấn đề. Kỳ thật, cũng không thể trách gã được. Ở thế giới hoàn toàn xa lạ này, chúng tôi chẳng có bất cứ thứ gì để dựa dẫm vào, đâu đâu cũng là cảm bẫy.

“E là không còn kịp rồi.” Tôi nheo mắt lại. Sở dĩ vừa nói như vậy, là bởi vì tôi đã nhìn thấy đám bóng đen hình người trên vách tường dường như cũng đang di động theo tôi và Sở Môn!

“Có vẻ như đám ký ức bị bỏ rơi này đã sống lại.” Tôi thì thầm, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, phòng ngừa trường hợp bị bọn chúng nhận ra là bản thân đang hoang mang.

“Mọi đường lớn hay ngõ nhỏ trong tòa thành thị này đều đầy ắp bọn bóng đen hình người. Nếu toàn bộ bọn chúng đều sống lại, cơ bản là chúng ta chẳng còn chỗ nào để mà trốn cả!” Sở Môn sa sầm cả mặt, tự nhận ra là bản thân cũng đã đánh giá sai, và sai một cách nghiêm trọng về độ khủng khiếp của Giấc mơ Thâm sâu.

“Chúng nó chỉ là những mảnh vụn ký ức bị vứt bỏ mà thôi. Nếu bàn về độ uy hiếp, hẳn là không mạnh bằng bọn đầu người ý niệm đâu, chứ đừng nói chi là so với đám Bóng đè.” Trong lúc tôi đang trấn an Sở Môn, những bóng đen hình người trên vách tường kia đã cử động vô cùng rõ ràng. Chúng nó cứ như những vết nước thấm từ trong vách tường ra bên ngoài, càng lúc càng rõ nét.

“Nhanh lên nào!”

Không dám dừng lại, hay chúng tôi chạy thụt mạng với tốc độ tối đa. Trong quá trình này, tôi và Sở Môn cũng từng gặp phải một vài chiếc đầu người ý niệm, để rồi thành công cắt đuôi chúng qua vài phen mạo hiểm.

20 phút sau, chúng tôi mới đến ngã ba đường mục tiêu. Nhìn chiếc buồng điện thoại cực kỳ không hòa hợp với môi trường xung quanh, bỗng dưng tôi lại cảm thấy thấp thỏm.

Khi đứng trên đỉnh tòa cao ốc ban nãy mà ngắm nhìn cả thành phố, tôi đã vận dụng Phán nhãn để quan sát cẩn thận, cuối cùng chỉ tìm được một buồng điện thoại này mà thôi. Điều đó chứng tỏ rằng, thậm chí là ở trong Giấc mơ Thâm sâu, thì buồng điện thoại cũng là một thứ cực kỳ đặc thù, vô cùng bất thường.

“Có khi nào... cả Diệp Băng và Hạ Tình Chi từng đứng trong buồng điện thoại này để gọi cho mình?” Nếu phỏng đoán này là đúng, vậy Diệp Băng và Hạ Tình Chi rất có thể sẽ gần đây. Tôi chỉ cần lục soát khu vực xung quanh, rất có thể sẽ tìm ra hai cô gái ấy!

Buồng điện thoại nằm giữa ngã ba, bên cạnh không có tòa nhà nào che khuất tầm mắt, nếu chạy thẳng đến sẽ rất dễ bại lộ vị trí bản thân. Bất quá lúc này, tôi cũng không thể nào lo trước lo sau nhiều như vậy. Sau khi kêu Sở Môn trước tiên trốn vào một tòa nhà nhỏ ba tầng màu xanh gần đó, tôi bèn ngẩng đầu nhìn bốn phía. Khi đã bảo đảm không có bọn ý niệm xuất hiện, tôi bèn quyết đoán chạy về phía buồng điện thoại nằm giữa ngã ba đường.

“Ngã ba đường trong giấc mơ hẳn là đại biểu cho sự lựa chọn và sự mê mang, trong khi buồng điện thoại vừa vặn nằm ngay giữa ngã ba. Điều này đang tượng trưng cho ý nghĩa gì nhỉ?” Tôi kéo cửa kính ra, tiến vào bên trong buồng điện thoại. Đây là loại buồng điện thoại kiểu tủ, bốn phía được ngăn cách với bên ngoài thông qua mặt kính; ở giữa có treo một chiếc điện thoại.

“Chiếc điện thoại này có chút thú vị đây.” Tôi nhấc ống nghe lên, đặt vào bên tai. Nghe thấy âm thanh tút tút, chứng tỏ chiếc điện thoại này vẫn còn sử dụng được.

Tôi nhìn về vị trí các phím trên chiếc điện thoại này; ngoại trừ những con số cơ bản, còn có hai phím chức năng: một phím có hình phát loa ngoài, phím còn lại có hình của một mẩu tin nhắn.

“Chiếc điện thoại này rất bình thường, chỉ là không biết có thể gọi được hay không nhỉ?” Lúc bị truy nã khắp thành phố, tôi từng lưu lại số điện thoại của rất nhiều người trong điện thoại di động của mình. Lúc này, tôi bèn tùy tiện thử một lần: “Anh Lưu mù có đạo pháp cao siêu, một thân chính khí, chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm. Giờ gọi cho anh ấy, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?”

Tôi tiện tay ấn số điện thoại di động của anh Lưu mù; chờ đợi một lát, bên tai vẫn là âm thanh tút tút như trước.

Tiếp theo, tôi lại thử với vài số điện thoại khác, bao gồm cả số điện thoại của Diệp Băng, nhưng đều không thể kết nối cuộc gọi được.

“Chẳng lẽ phương pháp sử dụng chiếc điện thoại này khác với điện thoại bình thường à?” Tôi cầm ống nghe, nhìn vào các phím chức năng trên điện thoại, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhấn vào nút nhắn tin.

Trong khoảnh khắc nhấn xuống phím này, âm thanh tút tút trong ống nghe đã biến mất.

Tôi hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, kéo căng mọi sợi dây thần kinh; sau 2 hoặc 3 giây, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ống nghe.

************************

- Có ai ở đây không? Nếu ai đó có thể nghe thấy đoạn ghi âm này, xin đừng cúp máy, cũng đừng rời đi ngay lập tức. Tôi không có ác ý. Tôi chỉ hy vọng anh hay chị có thể nghe tôi nói vài câu. Dường như tôi đã quên mất rất nhiều thứ. Tôi và thế giới này không hợp nhau, luôn cảm thấy mình đến từ một nơi khác. Cảm giác này rất kỳ quái, giống như tôi đang mộng du vậy...

************************

Tin nhắn rất dài, sau khi chăm chú lắng nghe xong, tôi cũng đa bình tĩnh trở lại: “Đây là giọng nói của Diệp Băng, nhưng tốc độ thời gian giữa Giấc mơ Thâm sâu và hiện thực lại khác nhau hoàn toàn. Cô ấy ở lại nơi này quá lâu, dường như cũng đã quên mất tên của mình rồi.”

Cúp máy, tôi đứng ngây ngốc trong buồng điện thoại: “Phải đi tìm cô ấy bằng cách nào đây? Thành phố trong mơ này lớn như vậy, mà mình phải đi tìm một người phụ nữ gần như bị mất trí nhớ. Quá khó khăn rồi!

Thôi kệ đi, đắn đo nhiều như vậy làm gì. Giờ ngay cả bản thân mình mà mình còn chưa chắc có thể sống sót thoát khỏi đây hay không nữa, cho dù có tìm được Diệp Băng cũng chẳng biết phải dẫn cô ấy ra ngoài bằng cách nào.” Xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này tôi lại nghĩ đến một vấn đề. Làm thế nào mà Diệp Băng có thể gọi điện vào chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng? Làm sao cô ấy biết số điện thoại di động của Tú Tràng được? Ngay cả một streamer như tôi mà cũng không rõ cái smartphone màn hình rộng kia đang giữ thẻ sim nào, thì làm sao cô ấy có thể biết được chứ?

Nhấc ống nghe lên lần nữa, ngón tay của tôi vuốt ve trên các phím số: “Là có người nào đó nói cho cô ấy biết? Hay là...”

Mang tâm lý test thử một lần, tôi bèn nhấn gọi vào số điện thoại di động của chính bản thân mình.

------------------------

CHÂN THÀNH ĐA TẠ MINH CHỦ hieunh1989 ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU!!! CHÚC BẠN CÓ THẬT NHIỀU MAY MẮN TRONG KHOẢNG THỜI GIAN SẮP TỚI NHA.... <3