TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 525: Nhiệm vụ trị giá 100 điểm hối đoái

Theo nghĩa phổ thông, ý niệm chính là ý nghĩ, nhưng dường như hai từ này lại có một số khác biệt nho nhỏ.

Dựa theo cách nói của Sở Môn, đầu người trong phòng chính là một ý niệm bị vứt bỏ trong bộ não của con người. Về phần nó rốt cuộc là hình thành bằng cách nào hay tại sao nó bị vứt bỏ nơi đây, tôi tạm thời còn chưa rõ lắm.

Muốn hiểu rõ tất cả, vậy phải tiến vào phòng, đến gần xem xét.

“Một ý niệm bị nhốt trong Giấc mơ Thâm sâu à? Bề ngoài của nó tuy đáng sợ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một dạng ý nghĩ tàn khuyết, hẳn là không mang đến quá nhiều nguy hiểm cho chúng ta.” Tôi quay lại vị trí phía trước cánh cửa kia, chuẩn bị đi vào xem xét. Nhưng trước đó, tôi còn muốn trưng cầu ý kiến của Sở Môn. Dù sao đi nữa, chúng tôi chính là hai con châu chấu đang bám víu vào cùng một sợi dây thừng; nếu hành động lỗ mãng, vậy sẽ quá ư là vô trách nhiệm đối với người còn lại.

“Cậu streamer, tôi cảm thấy rằng, vẫn không nên trêu chọc đến nó thì tốt hơn.” Sở Môn rất e dè: “Tâm thần và sự vật va chạm nhau, từ đó mới sinh ra ý niệm trong đầu. Trong cuộc sống, chúng ta luôn nảy sinh rất nhiều ý niệm trong tâm tưởng, có tốt, có xấu; đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng ý niệm trong căn phòng này lại bị chủ nhân của nó giấu kín tại Giấc mơ Thâm sâu, cố gắng quên đi; bởi vậy có thể thấy rằng, ý niệm kia cực kỳ đáng sợ. Nói không chừng, chính là một loại ý niệm giết chóc tàn bạo nào đó.

Trong hiện thực, có rất nhiều vụ án thuộc kiểu giết người vì đam mê. Khi bọn họ gây án, thực hiện hành vi giết người, ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu chính là ý niệm giết chóc.

Chẳng qua, đại đa số mọi người đều sẽ cố che giấu ý niệm giết chóc của bản thân lắng xuống đáy lòng, dần dần lãng quên. Dựa trên thực tế chọn lọc tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé, giết chóc cũng là chuyện rất bình thường. Bất quá, đối với nhân loại mà nói, do đạo đức và nền văn minh kiềm hãm sự tư duy, ý thức chủ đạo mới có thể vứt bỏ đi cái ý niệm giết chóc và ý niệm tà ác kia đi.” Sở Môn dừng lời một chút, chỉ vào bên trong căn phòng: “Nói nhiều như vậy, ý của tôi chính là, tất cả các ý niệm bị vứt bỏ trong Giấc mơ Thâm sâu phỏng chừng đều liên quan đến các dạng ý định giết chóc, hành hạ, ngược đãi... Những cái đầu lay động này, chính là ý niệm gian tà cùng cực được sản sinh trong một khoảnh khắc bất ngờ nào đó của nhân loại.”

Nghe Sở Môn nói vậy, tôi cũng dần hiểu được tại sao tòa nhà kỳ quái này lại có cấu trúc giống với một tòa ngục giam, còn mấy chục mét xung quanh lại không thấy bóng đen hình người nào tồn tại.

Địa phương này rất nguy hiểm; không cẩn thận, sẽ chết mất xác đây.

Nhìn từng căn phòng được liên kết chặt chẽ nhưng đồng thời lại cách biệt riêng rẽ nhau, tôi chợt tự hỏi rằng, liệu có phải mỗi một căn phòng đều ẩn giấu một ý niệm hay không?

“Làm theo kế hoạch ban đầu thôi! Trước tiên, chúng ta di chuyển lên tầng thượng, nhìn xuống thành phố, xem có thể tìm được đường ra ngoài hay không.”

Bên trong tòa nhà, tất cả đều là những căn phòng riêng biệt; lối đi rất hẹp, chỉ có thể đủ chứa hai người đi song song nhau. Hành lang xoắn ốc hướng lên trên, điểm cuối cùng của hành lang chính là cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo.

Bên trong hành lang không có bất kỳ vật biểu tượng nào cả. Khi di chuyển đến tầng 7, tôi sờ vào vách tường, đột nhiên dừng lại, để rồi nghiêng tai lắng nghe: “Dường như có tiếng bước chân trên hành lang này.”

“Tại sao tôi lại không nghe thấy?” Sở Môn cũng làm theo tôi, qua vài giây mới loáng thoáng nghe được tiếng động rất nhỏ: “Là từ phía sau chúng ta vọng đến!”

Đầu người ý niệm kia không có chân, dĩ nhiên sẽ không thể phát ra tiếng bước chân được. Vậy, thứ gì đang di chuyển đấy? Có khi nào là Bóng Đè không?” “Người” đang đuổi theo phía sau kia có thể được tính là sinh mệnh đầu tiên mà tôi và Sở Môn sắp gặp phải trong Giấc mơ Thâm sâu. Chưa biết là địch hay bạn, tôi dĩ nhiên là không thể khinh thường.

“Chúng ta tiếp tục đi lên hay tìm một căn phòng nào đó để trốn tạm?” Sở Môn xoay người, nhìn về dãy hành lang mà mình từng đi qua. Hành lang này có hình xoắn ốc nên tầm mắt bị che khuất, chỉ có thể quan sát ở khoảng cách vài mét trước mặt mà thôi.

“Tạm thời trốn tí đã! Cẩn thận thì tốt hơn.” Tôi và Sở Môn tùy tiện tìm một gian phòng, tiến vào trong đó; cửa phòng không khóa, hai chúng tôi chỉ có thể dùng thân thể mình mà chặn cứng cửa lại: “Ưu thế lớn nhất của chúng ta chính là trốn trong bóng tối. Lát nữa không cần gấp gáp, phải hiểu rõ tình hình bên ngoài rồi thì mới được xông ra.”

Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đến gần; tôi và Sở Môn không dám thở mạnh, yên lặng chờ đợi.

Nín thở, tập trung tinh thần, tôi dùng Phán nhãn trong lúc nằm sấp ở khe cửa, nhìn trộm ra bên ngoài. Cách một lớp cửa, tiếng bước chân trên hành lang uốn lượn càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Nó đến rồi!”

Giày cao gót màu đỏ như máu, váy dài sặc sỡ che kín mắt cá chân... Nhưng đây không phải là đặc điểm khiến tôi cảm thấy hứng thú.

Dời tầm mắt lên trên một chút, khi nhìn thấy khuôn mặt nằm ngay trên bờ cổ trắng ngần của cô ta, tôi giật mình đến mức suýt nữa đã thét ra tiếng.

Từng dòng hoa văn kỳ lạ hình thành nên một nét khóc lóc u buồn trên mặt giấy, đây là một chiếc mặt nạ giấy cực kỳ quen thuộc đối với tôi!

“Âm Gian Tú Tràng!” Bốn chữ này lập tức xuất hiện ngay trong đầu tôi, “Không sai! Chiếc mặt nạ giấy mà cô gái kia đang đeo hoàn toàn giống với chiếc mặt nạ giấy mà gã chủ khảo phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng luôn luôn đeo trên mặt!”

Tôi cảm giác tim mình đang đập thình thịch, cứ như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy: “Chẳng lẽ cô ấy cũng là nhân viên của Âm Gian Tú Tràng? Mà cũng không phải! Mình là streamer của Âm Gian Tú Tràng, tiến vào giấc mơ này cũng là do nhiệm vụ livestream. Nếu nơi đây là địa bàn của Âm Gian Tú Tràng, hóa ra mình lại là kẻ dư thừa à?”

Và ngay khoảnh khắc này, điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng vang lên một âm thanh nho nhỏ, tựa như vừa có tin nhắn mới gửi đến trong mục Inbox vậy.

Tiếng động đột ngột này khiến tôi và Sở Môn tái mặt. Trong phòng quá yên tĩnh, thế nên tiếng động rất nhỏ này lại bị phóng đại đến vô hạn. Dù là kẻ đứng bên ngoài cánh cửa, vậy cũng sẽ nghe thấy rõ ràng!

Tiếng bước chân dừng lại; đôi giày cao gót diễm lệ kia vừa vặn dừng ở bên ngoài cửa phòng.

“Cô ấy phát hiện ra mình rồi à?” Lòng bàn tay cầm điện thoại di động của tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Người phụ nữ đeo mặt nạ giấy bên ngoài cửa chậm rãi xoay người lại, đối diện với cánh cửa phòng mà tôi đang đứng đằng sau.

Cách một cánh cửa gỗ, tôi và người phụ nữ bí ẩn này đối mặt lẫn nhau. Tôi không rõ, nếu cô ấy nhìn thấy tôi ở đây, vậy tình huống tiếp theo sẽ thế nào?

Lúc này, việc duy nhất mà tôi có thể làm chính là cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết trên người cô ấy, phỏng đoán thân phận của cô ấy.

“Xương quai xanh nhô ra, vóc dáng cao hơn Diệp Băng; phía sau cũng không có bóng. Chẳng lẽ đây cũng là một người từ thế giới thực tiến vào trong giấc mơ?”

Trong lúc tôi đang phán đoán tình hình, cô gái kia cũng chợt xoay người, thong dong tiến bước về phía tầng thượng.

“Cô ấy là ai? Tại sao lại đeo chiếc mặt nạ giống hệt gã phỏng vấn tuyển người của Âm Gian?” Khi cô gái kia đã đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra xem.

Ấn mở mục Inbox, trong hộp thư đã có thêm một tin nhắn mới; nội dung bên trong cũng rất đơn giản.

Lúc bắt đầu livestream, nhiệm vụ tùy chọn cuối cùng chỉ hiển thị ra những dấu chấm hỏi. Sau khi gặp được cô gái kỳ quái kia, mấy dấu chấm hỏi ấy biến mất. Cuối cùng, Âm Gian đã công bố nội dung nhiệm vụ rõ ràng.

****************************

[NHIỆM VỤ TÙY CHỌN 5: Dùng mọi thủ đoạn, phải giết chết cô gái ấy!

Nhiệm vụ thành công: + 100 điểm hối đoái, + 01 quyền miễn trừ livestream, + 01 cơ hội đặt câu hỏi, + 02 vật phẩm ngẫu nhiên từ Danh mục vật phẩm mới cập nhật.]

****************************

Nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại di động, tôi cảm giác cổ họng mình như khô khốc cả đi. Cố dụi mắt vài lần, tôi xác định là mình không đọc nhầm chữ.

“Nhiệm vụ có giá trị đến 100 điểm hối đoái à?” Tôi cố nén sự kích động trong lòng, dựa vào cánh cửa để giữ bản thân bình tĩnh lại: “Mãi đến khi cô gái ấy đi ngang qua đây, nhiệm vụ tùy chọn 5 mới xuất hiện. Tuy trong tin nhắn không đề cập rõ, nhưng có thể xác định rằng, đối tượng ám sát trong nội dung nhiệm vụ này chính là cô gái ấy.”

Hiện tại, tôi đã có thể khẳng định rằng, cô gái đeo mặt nạ giấy kia tuyệt đối không phải là nhân viên của Âm Gian Tú Tràng. Vì giết cô ta, thậm chí là Tú Tràng còn treo thưởng đến 100 điểm hối đoái!

Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Giết chết một con Bóng Đè, Tú Tràng chỉ thưởng 10 điểm hối đoái mà thôi. Mà khi trước, Tú Tràng cũng chỉ treo thưởng Lộc Hưng với 30 điểm.

“Rốt cuộc, cô gái đó có thân phận gì? Cô ta đeo mặt nạ giấy y hệt như Tú Tràng, nhưng lại bị Tú Tràng treo giá ám sát cực cao. Chẳng lẽ cô ta chính là kẻ phản bội mà Tú Tràng từng đề cập đến?” Nhìn lại mục Inbox, tôi lại lập tức phủ định ý nghĩ vừa rồi. Trong tin nhắn nhiệm vụ tùy chọn 4 có ghi rõ, nếu giết chết kẻ phản bội thì tôi sẽ được nhận thưởng 20 điểm hối đoái. Trong khi đó, giá treo thưởng cho cái mạng của cô gái này cao gấp 5 lần so với kẻ phản bội!

Còn có một điểm cần chú ý nữa! Nhiệm vụ tùy chọn 5 cũng không tuyên bố rõ nội dung cho tôi biết từ lúc bắt đầu livestream, mà là dùng phương thức ẩn giấu. Chỉ khi gặp phải điều kiện đặc thù, vậy mới có thể kích hoạt nội dung nhiệm vụ hiện ra. Kết hợp với kinh nghiệm trong lần livestream trên đoàn tàu tử vong lần trước, những kiểu nhiệm vụ thế này sẽ phát sinh biến số cực lớn, mà mục tiêu nhiệm vụ đa phần đều là thứ mà Âm Gian Tú Tràng thực sự khao khát muốn chiếm hữu! Ví dụ, chính là Xá lợi Thiện Ác của Song Diện Phật, hay con Mộng Dực Cổ mà tôi đang nuôi trong người.

“Nội dung nhiệm vụ của Tú Tràng không nói cung cấp cho mình bất kỳ thông tin gì về cô gái kia, thậm chí còn không ghi rõ tên của cô ta nữa. Tin nhắn lại dùng từ 'cô gái ấy' để xác định mục tiêu cần giết chết, chẳng lẽ là vì sợ mình phát hiện ra một điều gì đó à?” Tôi dần tỉnh táo lại. Tú Tràng không phải là một tổ chức từ thiện; nếu nó đã ra giá 100 điểm hối đoái, vậy chứng tỏ nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm tương đương với cái giá mà bọn chúng bỏ ra.

“Mình không được để số điểm thưởng kếch sù kia làm mụ mị đầu óc. Mình phải bình tĩnh lại! Sống sót mới là ưu tiên hàng đầu ngay lúc này.” Tôi không còn nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang nữa, cô gái kia đã đi xa.

“Giấc mơ Thâm sâu quả thật rất đáng sợ. Vừa tình cờ gặp phải một người, thế mà đã có giá 100 điểm hối đoái rồi. Vét hết của cải của mình lúc này cộng lại, phỏng chừng cũng chỉ mới xấp xỉ với con số này mà thôi.” Không nhìn vào điện thoại nữa, tôi vừa định mở cửa ra, để rồi bỗng nhiên phát hiện sắc mặt của Sở Môn đột ngột méo mó lại, trông như vô cùng hoảng hốt vậy.

-------------------------------------------

ĐA TẠ MINH CHỦ LEHUYPHAN ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU CHO TẠI HẠ.... CHÚC LÃO THÁNG MỚI NHIỀU THÀNH CÔNG MỚI, MAY MẮN PHÁT TÀI A..... NGÀN LẦN ĐA TẠ!!!!!