Đẩy mở cửa sổ, đỉnh đầu là bầu trời hai màu đen trắng; nhìn từ xa, từng khối kiến trúc cao thấp đập vào trong mắt.
Có thể là bởi vì đứng không đủ cao, khó mà nhìn thấy được phần ranh của tòa thành thị này.
“Dường như tất cả các con đường đều kết nối với nhau.” Sở Môn nhăn mặt. Ẩn ý trong câu nói này của gã chính là, nơi đây trông giống như một mê cung vậy, rất khó để tìm được đường ra ngoài.
Nhưng để có thể phát hiện ra con đường dẫn đến bên ngoài ngay lập tức cũng là một việc không thực tế. Tôi cố gắng ghi nhớ những con đường trong chu vi khoảng trăm mét xung quanh nơi này và mỗi một tòa kiến trúc một, sau đó vỗ vai Sở Môn, “Chuẩn bị đi thôi. Tiến về phía Tây, nơi đó có một tòa nhà cao hơn 10 tầng. Leo lên đó, hẳn là có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.”
Đứng nơi cao, dĩ nhiên là có thể nhìn đến xa hơn. Tôi và Sở Môn nắm giữ tin tức quá ít; con gấu bông lại một mực không nói lời nào; hai chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc như vậy để tìm đường ra ngoài.
“Cẩn thận một chút, đừng để cái gương kia soi được bản thân.”
“Có nên đến xem thử một lần không. Vô duyên vô cớ, lại có một tấm gương ở đây, không chừng sẽ có thể phát hiện manh mối mới?”
“Nhiều một chuyện, không bằng bớt một chuyện. Nếu hết cách, chúng ta quay lại nơi này sau.” Tôi đã livestream nhiều lần như vậy, thế nên có trực giác rất nhạy cảm đối với những mối nguy hiểm, “Khi không bắt buộc phải chạm vào nó, thì đừng chạm.”
Chúng tôi không đến gần tấm gương, không có nghĩa là tấm gương sẽ không soi vào chúng tôi. Vật ấy được đặt đơn độc ở giữa phòng; mặt gương đối diện với cửa ra vào; dù sao đi nữa, vẫn cứ khiến người ta lỡ đãng liếc nhanh qua nó.
“Hẳn chỉ là một tấm gương bình thường.” Sở Môn lẩm bẩm một câu; ánh mắt của gã tình cờ nhìn vào gương, mặt gương lại tựa như chiếu rọi ra thế giới hư ảo này: “Đi thôi, đi đến tòa nhà mà cậu nói.”
Sở Môn đi ở trước tôi. Lúc rời khỏi tầng 5, tôi cũng vô thức quay đầu lại, nhìn sơ qua tấm gương kia một lần.
Dùng Phán nhãn tra xét, tôi đột nhiên dừng bước lại: “Chờ một chút!”
“Sao thế?” Sở Môn thấy tôi quay đầu nhìn chằm chằm vào tấm gương, thế là túm mạnh lấy tôi: “Cậu streamer, đừng có liều mạng!”
“Anh có nhận ra một điểm rất kỳ quái không?” Tôi vẫy tay trước gương, ảnh phản chiếu trong gương cũng làm ra động tác tương tự; thoạt nhìn, cũng không có gì kỳ quái cả. Nhưng nếu nhìn lâu lại có thể phát hiện ra rằng, người trong gương cũng có bóng!
Tôi chỉ vào phía sau mình: “Sau khi bước vào giấc mơ, tôi không còn thấy bản thân mình có bóng đi theo nữa. Nhưng trong gương, chúng ta lại có bóng. Chẳng lẽ điều này có nghĩa là, phía bên kia của tấm gương mới là thực tại?”
“Lời giải thích này của cậu quá gượng ép; bên kia tấm gương là hư ảo mới đúng.”
“Vậy anh giải thích thế nào về sự tồn tại của cái bóng kia?”
Tôi hỏi ngược Sở Môn; gã cũng không rõ nguyên nhân: “Hay đến xem thử thế nào?”
Tấm gương đặt ở chính giữa căn phòng này quả thật quá quỷ dị. Tôi và Sở Môn đều cảm thấy nó có vấn đề, cảm giác vô cùng tò mò. Bất quá, tôi lại nghĩ đến lời nhắc nhở của Anh Tử trước khi nhập mộng: “Thôi kệ nó đi, tạm thời không nên đến gần tấm gương ấy.”
Không nán lại tòa nhà quá lâu, tôi và Sở Môn băng qua mấy tầng lầu đầy bóng đen hình người, chạy ra khỏi tòa kiến trúc có tạo hình kỳ dị này.
Vừa rời khỏi tòa nhà, không hiểu sao mà chúng tôi lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi cũng không rõ vì sao mình lại sinh ra cảm giác như vậy.
Kế tiếp, tôi và Sở Môn lại tiến vào vài tòa nhà khác để xem xét, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể tìm được có điểm đặc biệt gì. Cũng không phải bên trong mỗi tòa nhà đều có đặt một tấm gương.
“Cậu streamer, tiếp theo nên làm thế nào? Cậu có muốn trở lại tòa nhà có tấm gương kia để điều tra lại không?” Tản bộ trên đường phố bên trong giấc mơ, Sở Môn thỉnh thoảng đưa tay dò xét những mảnh vỡ ký ức được khắc trên đường phố của tòa thành thị này. Gã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi. Đối với gã, kết quả xấu nhất chính là vĩnh viễn bị nhốt trong Giấc mơ Thâm sâu này, mà đây lại chính là mục đích ban đầu của gã.
“Không vội! Chúng ta ưu tiên đi tìm tòa nhà cao hơn 10 tầng kia đi.” Đối chiếu đường đi trong trí nhớ, chúng tôi mất một thời gian khá dài để tìm được đến tòa nhà kia.
“Chỗ này có chút đặc biệt!” Sở Môn ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, lẩm bẩm một câu.
Trên thực tế, cho dù gã không nói, tôi cũng có thể nhìn ra.
Tòa cao ốc này không hòa hợp với tổng thể kiến trúc xung quanh, mà những con đường phức tạp đang xen nhau cũng giao thoa tại chỗ này. Càng kỳ quái hơn chính là, chẳng có một bóng đen hình người nào ở gần tòa nhà này, trong vòng 30 mét.
Tất cả mọi thứ dường như đang khẳng định rằng, tòa nhà này cực kỳ đặc biệt.
“Tôi luôn cảm thấy tòa nhà này không phải là chỗ tốt gì.”
Tòa nhà rất cao, khác với mấy tòa cao ốc thương mại được dùng làm văn phòng trong hiện thực. Đây giống như một cái nhà tù với bức tường bên ngoài màu đen nhạt, cửa sổ được lắp đặt bộ chống trộm đầy đủ; tại một số vị trí cao hơn, còn có từng sợi dây thép gai quấn quanh. Hành lang nơi cửa ra vào tương đối hẹp, chỉ có thể để cho hai người đi cạnh nhau mà tiến vào.
Sở Môn lúc lắc cổ gã, sau đó vỗ vai tôi: “Cậu streamer, đừng nhìn Đông nhìn Tây nữa. Lần này, xem như tôi liều mạng bồi quân tử vậy. Giờ cậu nói xem, chúng ta có nên tiến vào hay không?”
“Đã tới nơi này, dĩ nhiên phải đi vào xem một chút.” Vừa rồi tập trung quan sát khu vực xung quanh, không phải do tôi sợ hãi, mà là muốn tìm kiếm một thứ rất quan trọng.
Trong cuộc gọi của Diệp Băng và Tạ Tình Chi, cả hai cô gái ấy đều nhắc tới một buồng điện thoại rất đặc thù. Tôi không biết trong thành phố quỷ dị này có bao nhiêu buồng điện thoại, thế nên chỉ đơn thuần tìm thử ra sao. Tại sao hai cô gái ấy lại có thể dùng buồng điện thoại trong Giấc mơ Thâm sâu mà bấm số điện thoại của Âm Gian Tú Tràng?
Căn cứ vào tin tức hiện tại, chỉ có người chết và người bị lạc lối trong Giấc mơ Thâm sâu mới có thể gọi đến điện thoại Âm Gian Tú Tràng được mà thôi. Vậy, giữa hai người này có thể có mối liên hệ tương quan gì hay không?
Suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực ra cũng chỉ mất khoảng 2 - 3 giây.
Tôi không phán đoán lung tung nữa, bèn gật đầu với Sở Môn rồi cõng con gấu bông đi vào tòa cao ốc trông như một tòa ngục giam này.
“Hy vọng sẽ tìm ra manh mối mới tại đây.”
Không gian bên trong tòa nhà lớn hơn tôi dự đoán rất nhiều; mỗi một tầng đều do các căn phòng lớn nhỏ khác nhau tạo thành. Tất cả những cánh cửa của mấy căn phòng đó đều được đóng kín lại. Bất quá, cửa cũng không khóa, có thể tùy tiện mở ra.
Khác với tòa kiến trúc lần đầu tiên mà tôi và Sở Môn tiến vào, mỗi một gian phòng của tòa cao ốc hiện tại đều chất đống những thứ ngổn ngang, giống như còn người ở vậy.
Cửa phòng không bị khóa lại; cách bày trí của từng căn phòng cũng khác nhau.
Khi đẩy cửa ra, có một căn phòng lại là một khu bể bơi cực kỳ hôi thối; có một căn phòng khác lại là một phòng học bỏ hoang, thậm chí còn có một phòng giải phẫu trong bệnh viện nữa nằm bên trong một gian phòng khác nữa.
Cực kỳ đa dạng và kỳ lạ; nếu không mở cửa, chúng tôi sẽ không thể nào đoán được bên trong chứa thứ gì.
“Mỗi một gian phòng đều bố trí không giống nhau. Tòa cao ốc này rốt cuộc là dùng để làm gì?” Thời gian cũng đã trải qua ít lâu kể từ khi tôi đi vào Giấc mơ Thâm sâu. Tòa nhà này là nơi duy nhất mà tôi không trông thấy bất cứ một bóng đen hình người nào: “Ngay cả những kỷ niệm vụn vỡ kia cũng không muốn bám vào đây. Chẳng lẽ, nơi này được sử dụng để giam cầm một thứ gì đó ư?”
Hình dạng của tòa cao ốc giống như một ngục giam; cửa sổ đều được lắp đặt khóa chống trộm; thế nhưng mà, tất cả các cánh cửa bên trong tòa nhà đều không được khóa lại, cửa chính cũng mở toang, chẳng ai trông coi.
“Cậu streamer! Tới đây nhanh lên!”
Lúc tôi đang suy tư, Sở Môn chợt có phát hiện mới. Gã vốn chỉ tiện tay đẩy ra một cánh cửa, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì đột ngột ngẩn ngơ cả người.
Sau cánh cửa gỗ bình thường là một gian phòng ngủ bình thường. Nơi đây có giường, bàn ghế, tủ sách và đồ đạc được sắp xếp chỉnh tề. Không những thế, trông có vẻ như nơi này có người quét dọn qua, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ.
Nhưng mà, trong căn phòng ngủ hết sức bình thường này, lại chứa một thứ tuyệt đối không nên tồn tại.
Trên tấm chăn sạch sẽ không hề có một nếp nhăn, có một cái đầu người đang nằm đấy.
Đó là đầu của một người đàn ông; kẻ đó nhắm nghiền hai mắt, như thể gã đang ngủ vậy.
“Tại sao không có máu? Hình nhân bằng nhựa à? Không thể nào! Trông giống đầu người thật quá!” Tôi có thể hiểu được nỗi khiếp sợ của Sở Môn. Dùng Phán nhãn quan sát từ bên ngoài cửa, tôi nhận ra phần bên dưới cần cổ của cái đầu kia cũng không phải là thân thể, mà là một sợi dây nhỏ trông giống một cái đuôi.
“Đây là thứ quỷ quái gì vậy? Trông giống như một quả bóng đầu người?” Tôi cố đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, chuẩn bị vào phòng xem xét. Tuy nhiên, Sở Môn ngăn tôi lại. Gã nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó kéo tôi đến một góc khuất khác, cuối cùng mới dám lên tiếng.
“Cậu streamer, tôi từng thấy qua thứ này trong Giấc mơ Trung dung của tình nguyện viên tại phòng thí nghiệm.”
“Anh đã gặp qua à?” Tôi hơi ngạc nhiên: “Quả bóng đầu người này là gì? Là biến thể của Bóng Đè sao?”“
“Nó không phải là Bóng Đè. Nó chỉ là sản phẩm từ suy nghĩ của chính con người mà ra.” Sở Môn thọt hai tay vào áo blouse trắng: “Cậu có từng nghe về 2 chữ ‘ý niệm’ hay chưa?”
“Ý niệm à?”
“Khi con người bị một thứ gì đó kích thích, họ sẽ tự suy nghĩ. Lúc đó, các luồng tư duy va chạm nhau, sẽ sản sinh ý niệm. Ví dụ, khi tôi chứng kiến vợ tôi ngoại tình, trong lòng tôi sẽ lập tức nảy sinh ra ý niệm giết người.” Sở Môn nói rất trực tiếp, giải thích cực kỳ rõ ràng: “Cái đầu người mà cậu vừa nhìn thấy, hẳn chính là một ý niệm đã bị vứt bỏ.”
==============
Cảm ơn minh chủ Hiểu San và minh chủ huyenlinh95 đã tặng Ngọc phiếu cho Di.... Nguyện cho nữ thần may mắn luôn mỉm cười và ở bên cạnh hai bạn :D :D