Nghe Sở Môn nhắc nhở, tôi lập tức xoay người lại. Đập vào mắt tôi chính là Diệp Băng với khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, biến dạng.
Tất cả các lớp ngụy trang đều bị xé rách vào giờ khắc này. Diệp Băng như một kẻ điên, vọt tới sau lưng tôi, muốn đẩy tôi rớt xuống tầng thượng.
Tầng thượng của khu Phục hồi Chức năng cũng không có hàng rào. Nếu từ nãy đến giờ tôi chưa từng nghi ngờ Diệp Băng, vậy đúng là có khả năng bị cô ta đẩy xuống trong tình huống bất ngờ. Độ cao mười mấy thước trong giấc mơ hiện tại đủ để giết chết một người. Một khi ý thức bị nghiền nát, tôi sẽ vĩnh viễn trầm luân trong cơn ác mộng này, cuối cùng đánh mất bản thân mình và trở thành một phần của giấc mơ hiện tại.
Diệp Băng đè tay lên người tôi. Phỏng chừng, cô ấy cũng phát hiện ra một ít sự thật, thế nên mới đội lốt là tìm kiếm chân tướng vụ án để lợi dụng những nơi từng xảy ra án mạng này, nhằm diệt trừ tôi và Sở Môn.
“Mày chết đi!” Giọng nữ bén nhọn vang lên, hoàn toàn không giống như một nhân loại có thể phát ra. Thân thể của tôi chỉ vừa kịp xoay được một nửa, thế là ngay lập tức cảm giác được lực tác động vào lưng mình.
Nghiêng nhanh cơ thể về phía trước, vì đã sớm có chuẩn bị nên tôi không ngần ngại mà ném ra một lá bùa Trấn áp. Lá bùa màu vàng kim óng ánh dán lên người Diệp Băng, nhưng cũng chỉ có thể khiến cô ta ngừng nhẹ động tác lại.
“Bùa chú không có hiệu quả à?” Tôi lăn nhanh một vòng, vội vàng chạy trốn khỏi bờ rìa tòa nhà, vọt tới đứng sóng vai cùng Sở Môn, cảnh giác nhìn “Diệp Băng”.
Đánh lén thất bại, Diệp Băng trong bộ váy dài màu sáng đứng ngay bậc thềm bên cạnh bờ rìa của khu Phục hồi Chức năng, giật mạnh khóe miệng sang hai bên. Trên mặt cô ta dần dần hiện ra một nụ cười to tướng: “Làm sao mà mày phát hiện ra tao? Ta đã dung hợp tất cả ký ức của người phụ nữ đó. Trong giấc mơ này, tao đã biết tất cả những gì từng xảy ra trong quá khứ của cô ấy, thế nên không thể nào để lộ sơ hở được. Nhưng dường như ngay khi mày gặp được tao lần đầu tiên, thì mày đã phát hiện tao là kẻ giả mạo rồi?”
Cô ta vẫn mang khuôn mặt của Diệp Băng, nhưng biểu cảm này lại cực kỳ xa lạ.
“Lớp ngụy trang của mày đầy những chi tiết sơ hở, lời nói trước sau đều mâu thuẫn lẫn nhau. Hơn nữa, nếu mày là Diệp Băng thật, thì cho dù tao đeo mặt nạ, thay đổi giọng nói, cô ấy cũng sẽ nhận ra tao ngay lập tức.” Tôi sờ nhẹ chiếc mặt nạ trên mặt; cảm giác lạnh băng kia giúp tôi nhanh chóng tỉnh táo lại. Nếu đã thật sự vạch mặt lẫn nhau, vậy cũng không cần phải diễn tiếp nữa: “Mày chính là Bóng Đè trong giấc mơ của Diệp Băng, đúng không? Tao rất tò mò, rằng thân thể thật sự của mày là gì? Làm thế nào mà mày có thể đánh cắp ký ức của người khác được?”
“Mày còn biết đến Bóng Đè à?” Người phụ nữ bên cạnh biên giới tòa nhà nhếch miệng cười: “Vốn tưởng rằng, kẻ tiến vào chỉ là hai con côn trùng nhỏ nhoi, hóa ra chính là hai con sói. Nhưng như thế cũng tốt, có thắng có thua, vậy mới là một trò chơi đúng nghĩa.
Vừa chuyển giọng, nụ cười trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất: “Người mà bọn mày muốn tìm không có ở đây. Bất quá, chúng ta có thể đánh cuộc. Nếu bọn mày có thể sống sót rời khỏi Lối Vào Thiên Đường, tao sẽ cung cấp gợi ý cho chúng mày.”
“Mày tốt bụng như vậy ư?” Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Bóng Đè. Lần trước, tôi từng gặp phải Thần sát Nguyên Thần trong giấc mơ. Nếu so sánh cô gái này và tên Thần sát kia, tôi hoàn toàn không có bất cứ thông tin nào về người phụ nữ trước mặt này. Rốt cuộc, cô ta là một linh hồn tự do, hay lại là cảm xúc tiêu cực bên trong ký ức cấu thành nên. Tất cả những thứ này, tôi đều không có thông tin gì cả.
“Tốt bụng ư? Ha ha ha.” Cô ta nở một nụ cười giả tạo, “Có lẽ vậy! Bất quá, cũng không dễ để lấy được lời nhắc nhở của tao đâu. Trong giấc mơ, tao chưng từng thua một ai cả.”
“Chẳng phải mày đã thua một lần rồi đấy ư?” Giọng điệu của tôi rất bình thản, không hề bộc lộ bất cứ cảm xúc sợ hãi nào. Tôi đã gặp qua quá nhiều thứ kỳ lạ cổ quái, thế cho nên dù biết đối phương là Bóng Đè, tôi cũng không quá kinh hoảng.
Người phụ nữ cười lạnh lùng, cũng không phản bác vấn đề này: “Mày mang đến một cảm giác rất quen thuộc với tao. Chắc chắn là mày từng xuất hiện trong ký ức của chủ nhân giấc mơ này. Chờ đến khi tao nhớ ra thân phận của mày, tìm ra nhược điểm trong tính cách của mày, hy vọng là lúc đó mày còn có thể đứng nói chuyện trước mặt tao.”
Lui lại một bước, người phụ nữ nghiêng một nửa cơ thể ra khỏi bờ rìa tòa nhà: “Lần sau gặp mặt, tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Thân thể ngửa ra đằng sau, người phụ nữ giả trang Diệp Băng trực tiếp nằm ngược ra sau. Mái tóc đen của cô ta tung bay giữa không trung; cô ta giống như một con hạc giấy bay múa, rơi từ tầng thược của khu Phục hồi Chức năng xuống không gian bên dưới!
Qua vài giây, tôi và Sở Môn mới đi đến bên cạnh bờ rìa, nhìn xuống phía dưới. Bóng dáng của cô ta cũng hoàn toàn biến mất.
“Suýt nữa đã bị lừa rồi. Giấc mộng này thật đúng là hung hiểm.” Sở Môn lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Cho dù tôi không xuất hiện, anh hẳn là cũng có thể nhìn thấu. Dù gì đi nữa, anh mới là chuyên gia của phương diện này.” Tôi cười nhạt, bất quá lại nhanh chóng nghiêm mặt lại: “Anh có phát hiện hay không, từ sau khi cô gái kia rời đi, dường như giấc mơ này đã xuất hiện một sự biến hóa nào đó?”
“Biến hóa à?” Nghe tôi nhắc nhở, Sở Môn mới bắt đầu quan sát bốn phía. Không lâu sau, gã cũng phát hiện ra một vấn đề.
Sương mù trong giấc mơ càng lúc càng đậm đặc. Đứng trên tầng thượng này, thậm chí còn không thấy rõ mặt đất bên dưới tòa nhà.
“Sao đột nhiên lại có sương mù nhiều đến vậy? Dựa theo sự hiểu biết của tôi về giấc mơ, tất cả các hiện trạng của môi trường đều do ký ức diễn biến mà nên. Do đó, thay đổi lớn thế này là không thể đột nhiên xảy ra được.” Tình trạng vừa phát sinh trước mắt này đã lập tức lật đổ thành quả nghiên bao năm của Sở Môn. Thấy bộ dáng này của gã, đoán chừng đây cũng là lần đầu tiên gã trải nghiệm qua, cơ bản là khó có thể trông cậy vào được.
“Có lẽ là liên quan đến người phụ nữ kia. Hiện tại, 99% cô ấy là Bóng Đè rồi.” Vuốt nhẹ ngón tay lên mặt, tôi vẫn không tháo mặt nạ ra. Đây cũng không phải do tôi không tin tưởng Sở Môn, mà chỉ e sợ những ánh mắt thập thò nào đó đang rình mò tôi lúc này.
“Nhưng Bóng Đè cũng không có khả năng tự tạo ra sương mù dày đặc như vậy. Vừa rồi, sau khi chúng ta tiếp xúc với cô gái đó, tôi đã nhận ra rằng: Nếu muốn giết người, cô ấy cần phải mượn lấy bản thân của giấc mơ này.”
“Chúng ta đã đánh giá vấn đề quá đơn giản, đánh giá thấp độ khó giấc mơ của Diệp Băng. Có lẽ, bộ dáng tràn ngập sương mù tại trại trẻ mồ côi này mới là bộ dáng chân chính của giấc mơ Diệp Băng đấy.” Giấc mơ Trung dung của mỗi người đều không giống nhau. Người mang tâm tư đơn thuần, vậy cảnh trong mơ sẽ tương đối đơn giản. Về phần những người ẩn giấu nhiều bí mật lớn lao tận đáy lòng, hay từng có một trải nghiệm đặc thù nào đó, thì đa phần giấc mơ của bọn họ sẽ đặc biệt khủng khiếp; mà các giấc mơ phức tạp, tràn ngập cảm xúc tiêu cực, cũng chính là nơi Bóng Đè thích dừng chân nhất.
Tôi rời xa bờ rìa tòa nhà, im lặng suy tư: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp Bóng Đè, nó lại xuất hiện với hình tượng của Diệp Băng. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, đối phương đã bộc lộ ra một loại năng lực - đọc được ký ức của chủ nhân giấc mơ, ngụy trang bắt chước người trong giấc mơ đó. Nó biết rõ các mối nguy hiểm trong giấc mơ, có thể mượn dùng các công cụ và địa điểm trong giấc mơ để giết chết người bên ngoài xâm nhập vào giấc mơ.”
Không biết lần sau gặp lại, Bóng Đè sẽ xuất hiện dưới hình thức gì. Cô ta có thể sẽ biến thành Sở Môn, hay cũng có thể biến thành tôi.
“Cậu streamer, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Sở Môn bước đến cạnh tôi, còn không quên vẫy tay với room livestream, tìm tí cảm giác tồn tại.
“Mục tiêu chủ yếu của chúng ta là tìm kiếm Diệp Băng. Chuyện Bóng Đè xuất hiện, kỳ thật đã tiết lộ một ít tin tức. Cô ấy hẳn là đã gặp qua Diệp Băng. Mà ne6i1 như thế, dù Diệp Băng không ở tại Giấc mơ Trung dung này, vậy nơi đây hẳn là cũng để lại manh mối quan trọng về cô ấy. Chúng ta quay lại trại trẻ mồ côi một lần nữa đi.” Xoay người đi xuống lầu, tôi thầm cảm thấy bất an, nhưng chẳng rõ nguồn gốc của mối lo lắng này là ở đâu.
“Cảnh mộng biến hóa, rất có thể những địa phương mà mình từng lục soát qua cũng sẽ xuất hiện sự thay đổi.” Sở Môn đi theo phía sau tôi: “Nguy cơ luôn tồn tại song song với cơ hội. Nói không chừng, lối thoát khỏi thế giới trong mơ này đã xuất hiện.”
“Bóng Đè sẽ không dễ dàng để chúng ta rời đi như vậy. Anh đừng quên, nơi này chính là Giấc mơ Trung dung. Cho dù trốn được, vậy bên ngoài còn có Giấc mơ Nhạt nhẽo đang bao phủ tại đó nữa. Nói không chừng, Bóng Đè sẽ quyết tâm đuổi theo chúng ta, thậm chí còn có thể đi theo chúng ta rời khỏi giấc mơ, dây dưa đến tận hiện thực đấy.” Tôi đi đằng trước, khẽ nói với Sở Môn thông qua lớp mặt nạ.
“Vậy bó tay rồi. Trong giấc mơ, chúng ta rơi vào hoàn cảnh bất lợi tuyệt đối. Nếu có thể chạy thoát, vậy là khả quan lắm rồi. Làm sao mà đắn đo nhiều yếu tố như vậy được?” Sở Môn cười một cách bất đắc dĩ.
“Thật ra, tôi còn có một phương pháp xử lý đến tận gốc rễ. Chỉ cần chúng ta có thể thành công, thế giới trong mơ hiện tại này sẽ không còn mối nguy hiểm nào nữa.” Đi giữa hành lang, tôi dùng Phán nhãn để quan sát mọi phương hướng xa xa.
“Phương pháp gì?” Sở Môn thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy vào tôi có thể nói ra phương pháp tốt gì.
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Sở Môn: “Mượn thế giới trong mơ này, hai chúng ta hợp tác, giết chết Bóng Đè.”
“Giết, giết Bóng Đè?” Sở Môn lắp bắp một câu, để rồi nhanh chóng lóe mắt lên: “Cậu cũng liều mạng quá nhỉ? Nói đi, cần tôi phối hợp thế nào?”
Tôi lắc đầu; Phán nhãn dõi xuyên thấu qua lớp sương mù, trông thấy từng bóng dáng đang nhảy múa trong màn phủ mờ mịt ấy. Tôi nghiêng tai lắng nghe: “Còn chưa đến lúc! Việc chúng ta bây giờ phải làm, là bảo đảm bản thân có thể sống sót.”
Tại mảnh sân chơi bị sương mù dày đặc bao phủ, từng tiếng ca sởn tóc gáy đang vang lên; mà những kẻ đang ca hát kia dường như chính là bọn trẻ em từng chết oan thuở nào.
[Lồng mắt tre, lồng mắt tre.]
[Chim trong lồng.]
[Khi nào mới sổ lồng?]
[Đêm rạng sáng.]
[Hạc và rùa trượt chân.]
[Ai ở đằng sau chúng?]