Gió nổi lên, thổi qua vành biên giới của giấc mơ. Bỗng nhiên, một gợn sóng nhẹ trông như bong bóng khí xuất hiện giữa thế giới này. Ngay thời khắc cô bé nói chuyện, dường như đã tạo nên một rung động nào đó trong lòng chủ nhân giấc mơ.
Đây hẳn là đoạn kỷ niệm ấm áp nhất của nó.
“Diệp Băng...” Thằng nhóc lưng còng đọc đi đọc lại cái tên này. Nó vẫn nằm sấp trên nóc nhà, mặt dính đầy bụi bặm.
“Cậu vẫn chưa cho mình biết tên của cậu?”
Giọng điệu của Diệp Băng vẫn như cũ, không lạnh không nóng. Đối với tôi, nghe thế cũng thấy rất bình thường. Nhưng trong tai của thằng nhóc lưng còng, đó lại là một hương vị hoàn toàn khác, tựa như âm sắc của thiên đường vậy. Nó vội vàng vỗ nhẹ lớp bụi bặm trên người, thẹn thùng cười: “Tên của mình cũng do viện trưởng đặt cho, là Trần Cửu Ca.”
“Trần Cửu Ca ư?” Tôi nấp cách đó không xa lắm. Sau khi nghe được cái tên này, tôi lập tức nhíu mày lại. Cái tên này hoàn toàn khác với suy nghĩ của bản thân trước đây: “Trong tên của nó có một chữ Cửu, là số 9. Xem ra, mình đoán được chữ kia từ đoạn phim trên TV trong Giấc mơ Nhạt nhẽo là chính xác rồi.”
Vào thời điểm cuối cùng trong tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo, tôi phát hiện bóng dáng của một cậu bé trong chiếc TV đen trắng trong phòng khách kia. Nó chỉ há miệng mà không nói lời nào, dường như đang tiết lộ cho tôi một tin tức nào đó. Đáng tiếc, tôi không hiểu khẩu hình miệng, và phải tốn rất nhiều công sức để tự suy ra một chữ, là số 9.
Mà son số 9 này, gần đây cũng đã xuất hiện với tần suất rất cao. Trong đầu tôi vô thức liên kết tất cả các manh mối về số 9 lại với nhau.
“Sau khi soán mệnh, mình từng thấy trong căn phòng số 444 của Âm Gian Tú Tràng có một tấm thẻ quảng cáo ghi số 9 ở mặt trên. Khi đó, mình từng nghi ngờ rằng, người kế nhiệm tiếp theo của bản thân sẽ có họ và tên bao gồm một chữ số 9 trong đó. Và trước khi bắt đầu livestream trên đoàn tàu tử vong kia, có người giả trang thành Phùng Minh Long, giám sát mình trong quãng thời gian trốn trong buồng vệ sinh. Mình cũng chưa rõ mục đích của đối phương; nhưng căn cứ vào miêu tả của Phùng Minh Long, trên thẻ nhân viên giả mạo của kẻ đó cũng có một con số 9.”
Hai sự việc trên là chuyện đã xảy ra trước khi tôi bắt đầu lần livestream này. Có ngờ đâu, sau khi tiến vào livestream, con số 9 lại xuất hiện lần nữa. Không những thế, lại xuất hiện với một hình thức mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến.
“Có khi nào, số 9 kia đại biểu cho thằng nhóc lưng còng này không? Tất cả mọi chuyện thật ra đều là đang xoay quanh nó à?”
Nhưng dù biết được tên của thằng nhóc, vậy cũng không có ý nghĩa qua nhiều đối với tôi. Vẫn còn một điểm quan trọng mà tôi chưa thực sự hiểu rõ.
Rõ ràng là tôi tiến vào giấc mơ của Diệp Băng, tại sao rốt cuộc lại xuất hiện trong giấc mơ của thằng nhóc lưng còng?
Miễn là có thể tìm ra câu trả lời cho vấn đề này, vậy sẽ có thể xử lý được những chuyện liên quan.
Cục diện vẫn còn mơ hồ, mà tôi lại không có đủ chứng cớ và manh mối, hiện tại chỉ có thể lần mò từng bước.
Trong lúc tôi đang suy tư, Diệp Băng đã trèo lên nóc nhà kho. Con bé và thằng nhóc lưng còng đứng ngay điểm cao nhất của trại trẻ mồ côi, nhìn về phía xa xa.
Thằng nhóc lưng còng rất hưng phấn, chia sẻ tất cả những gì mình nhìn thấy ở đây với Diệp Băng. Nó vung vẫy tay chân vui sướng. Trừ con gấu nhồi bông kia, Diệp Băng hẳn là người duy nhất nguyện ý nói chuyện với nó. Loại cảm giác vi diệu này tựa hồ đang làm cho thằng nhóc lưng còng vô cùng kích động.
“Sớm muộn gì, mình cũng sẽ rời khỏi Lối Vào Thiên Đường. Mình muốn đi ra bên ngoài xem thử.” Trước mặt Diệp Băng, thằng nhóc lưng còng bộc bạch một ý tưởng đã từng chôn kín tận đáy lòng.
“Tại sao phải rời đi? Chúng ta không có gia đình, đây là nhà của chúng ta mà.” Diệp Băng vẫn thản nhiên, lại giống như đang ngẩn người.
“Cậu nhầm rồi. Nơi này là thiên đường, chứ không phải nhà của chúng ta. Về cơ bản, chúng ta không có nhà.” Thằng nhóc lưng còng ôm chặt con gấu nhồi bông. Món đồ chơi rách nát này lớn hơn không ít, cao gần bằng thằng nhóc lưng còng, nhưng cũng chỉ đến phần eo của người lớn.
“Chúng ta nên quay lại thôi.” Diệp Băng thúc giục. Con bé nhận ra rằng, những gì mà thằng nhóc này vừa nói lại hoàn toàn khác với những gì các giáo viên đã nói.
“Ừm! Vậy sau này, mình còn có thể tìm cậu đi chơi không?” Thằng nhóc mở to đôi mắt đẹp, hỏi một câu với vẻ mặt đầy sự mòng chờ.
“Ừm.”
Diệp Băng nhẹ nhàng đáp ứng. Thằng nhóc có vẻ cực kỳ sung sướng, ôm con gấu bông nhảy nhót vài cái: “Vậy chúng ta chính là bạn bè của nhau rồi. Chờ đến khi mình chuẩn bị rời khỏi nơi đây, mình sẽ tặng cậu một món quà đặc biệt! Đây là ước định của hai chúng ta nhé. Đến lúc đó, mình sẽ giấu món lễ vật kia ở chỗ này, chỉ có hai chúng ta biết mà thôi.”
Gật nhẹ đầu, Diệp Băng chậm rãi trèo xuống khỏi nhà kho; thằng nhóc theo sát phía sau.
Thấy họ sắp đến đến, tôi lập tức lánh mặt trước, quay lại tòa nhà giảng đường.
Xuống lầu, thằng nhóc lưng còng và Diệp Băng tách nhau ra; nó ôm lấy con gấu nhồi bông trở lại ký túc xá.
Phúc Hân và Phúc Minh cùng một đứa trẻ cùng phòng khác đều bị phó viện trưởng dạy dỗ một trận, ôm đầy một bụng tức.
Không khí trong phòng ngủ vô cùng quái dị; không có ai nói nhau câu nào. Thằng nhóc lưng còng cũng nhận ra một điều gì đó, thế là chậm rãi xóa dần nét cười trên mặt, nhanh chóng quay lại với bộ dáng trước kia. Nó cúi đầu, khom lưng, ôm con gấu nhồi bông trèo lên giường.
Cửa phòng ngủ đóng lại. Một đêm này, tựa hồ đặc biệt dài dằng dặc. Căn phòng ngủ yên tĩnh đến mức đáng sợ. Tôi chờ bên ngoài cửa rất lâu. Ngay khi sự kiên nhẫn của tôi sắp cạn kiệt, chợt từ bên trong căn phòng vọng đến một vài tiếng động.
Phúc Mân mở mắt ra, nó vẫn luôn giả bộ ngủ.
Cái đầu to tướng của nó trông vô cùng dữ tợn.Nó vẫy tay với Phúc Minh và thằng bạn còn lại; ba người bọn chúng đã sớm bàn bạc xong.
Chúng đi đến cạnh giường của thằng nhóc lưng còng. Phúc Hân to con đột nhiên nhảy lên giường thằng nhóc, trùm chăn lên người nó rồi quát to: “Đập nó một trận!”
Tay chân đều bị đè lại, thằng nhóc lưng còng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Nó muốn thét lên, nhưng lại không phát ra được tiếng nói nào. Từng nắm đấm giáng vào cơ thể gầy gò của nó. Chờ đến khi đấm đá mỏi tay, bọn nhóc kia mới dừng lại.
“Cũng do mày, mà bọn tao phải nhịn cả cơm chiều. Hôm nay, đây chính là một bài học dành cho mày.” Phúc Hân phun nước miếng lên giường của thằng nhóc. Cả đám đánh người đến mệt mỏi, sau đó ngồi xuống cường đùa. Nhìn dáng vẻ như trò hề của thằng nhóc lưng còng, đây tựa như một trong những kiểu giải trí của bọn nhỏ xấu tính này.
“Mày định đi méc thầy cô à? Có ngon thì đi méc nữa đi!” Nghỉ ngơi một lát, bọn chúng còn chưa hết giận, thế là cướp lấy mớ chăn đệm của thằng nhóc lưng còng rồi thừa dịp bên ngoài không có người mà ném thẳng vào nhà vệ sinh. Bọn chúng mở vòi nước, xịt nước cả đống chăn màn. Cùng với từng cái đầu to tướng rung lắc dữ dội, bọn chúng nâng bàn chân dị dạng của mình lên, giẫm mạnh xuống đống chăn màn.
Màn ngược đãi này kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại. Ba người thở hồng hộc trở lại phòng ngủ, đắp tấm chăn ấm áp của bọn chúng lên người, sau đó ngủ thiếp đi. Thằng nhóc lưng còng không nói một lời, sau khi xác định bọn chúng không hề giả bộ ngủ thì mới dám đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh ôm mớ chăn đệm ướt kia ra, trải lên giường mình.
Đêm ở Giang Thành rất lạnh; nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất nhiều. Thằng nhóc chỉ biết ôm chặt lấy gấu nhồi bông, ngồi yên bên góc giường.
Tốc độ dòng chảy thời gian trong giấc mơ và thế giới thực hoàn toàn bất đồng. Cụ thể trôi qua bao lâu, tôi cũng không rõ cho lắm. Tôi chỉ biết rằng, từ khi con chim cổ đỏ chết đi thì bầu trời trong giấc mơ vẫn luôn tối tăm; ngay cả khi Diệp Băng xuất hiện, tình trạng này cũng không thay đổi.
Bọn nhóc con trong phòng dần tỉnh giấc. Chúng dụi mắt, không hề mang theo sách vở nhưng lại vội vàng chạy về phía lớp học.
“Đây hẳn là một ngày mới bắt đầu?” Giấc mơ Trung dung sẽ chỉ hiển thị cho tôi thấy những hình ảnh mà chủ nhân giấc mơ muốn tôi nhìn thấy. Đối với phần ký ức khắc sâu kia, thời gian và không gian trong giấc mơ cũng không có nhiều ý nghĩa.
Tiếp theo, đó vẫn là lớp học hỗn loạn, mất trật tự. Phần lớn, cả giáo viên và học sinh đều rơi vào nhập nhằng. Chi tiết thay đổi duy nhất chính là: có thêm Diệp Băng tham gia vào lớp học.
Thầy Hồ cố ý sắp xếp cô bé này ngồi ngay bàn đầu, gần với mình nhất. Gã đặc biệt quan tâm đến cô bé, lâu lâu lại giả vờ vô tình liếc sang Diệp Băng.
Chẳng bao lâu, bài học đầu tiên đã kết thúc. Thầy Hồ gọi thằng nhóc lưng còng ra ngoài cửa.
“Phó viện trưởng tìm tôi nói vài chuyện. Dường như có người đang đâm chọt thầy. Có phải là trò lén lúc mách lẻo gì với cô ta hay không?” Thầy Hồ đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào đầu thằng nhóc. Thằng nhóc lập tức sợ đến run người, liều mạng lắc mạnh đầu.
“Không phải trò à? Vậy đó là ai chứ?” Tên thầy giáo có tướng mạo dị dạng này nhanh chóng liếc sang Diệp Băng, “Chẳng lẽ là con bé kia?”
Một ngọn lửa mơ hồ lóe lên từ đáy mắt của thầy Hồ. Gã nhìn Diệp Băng, hận mình không thể chén sạch con bé ngay lập tức.
Vì không chiếm hữu được, nên cõi lòng càng tức tối. Cảm xúc này đã phá nát cả luân thường đạo lý mất rồi. Ý tưởng xâm chiếm kia đã liên tục kích thích tên giáo viên biến thái ấy.
Còn chưa bắt đầu tiết học thứ hai, phó viện trưởng bỗng nhiên đi vào lớp học. Nhìn người phụ nữ mập mạp như một ngọn núi kia, thằng nhóc lưng còng thầm sinh ra chút ít hy vọng trong lòng. Nó nghĩ rằng, có phó viện trưởng ở đây, bạn bè của mình sẽ không phải gánh lấy tổn thương nữa.
Đáng tiếc, nó đã sai lầm nghiêm trọng. Nếu đối chiếu từ góc nhìn của một đứa bé, thế giới của người lớn càng phức tạp hơn nhiều. Thầy Hồ tươi cười, chào đón phó viện trưởng: “Chào dì, sao dì lại tới đây? Đi thanh tra lớp học à?”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi, ở Lối Vào Thiên Đường thì con phải gọi dì là phó viện trưởng.” Thân thể mập mạp của bà ta chặn ngay cửa phòng học, giống như khóa chặt mọi lối thoát vậy. Phó viện trưởng nghiêm nghị nhìn thoáng qua thầy Hồ: “Con bé mới tới còn chưa kiểm tra sức khỏe xong. Lát nữa, con dẫn cô bé ấy đến phòng y tế. Hiện tại, bên đó đang thiếu người. Con giúp cô bé kia hoàn thành mấy hạng mục kiểm tra sức khỏe nhé.”