Từng có đại long trong hồ đầm chỉ xếp sau long vương tứ phương, tự cao thân ở trong hồ lớn, cố ý gây sóng gió trước mặt thánh nhân đang du lãm trên bờ, dâng sóng lớn cao hơn cả thành trì đồng ruộng bên bờ, đe doạ dân chúng thương sinh ven bờ, lấy điều này để khiêu khích thánh nhân, tỏ ý hành động này rõ ràng là ta chưa từng lên bờ, chưa từng trái với quy tắc, cho dù ngươi là thánh nhân nho gia, há có thể làm khó dễ được ta?
Lúc ấy lão giao tuổi còn nhỏ ban đầu cảm thấy hành động này thật sảng khoái, kết quả liền nghe trưởng bối cảm khái nói ra thảm sự phía sau, vị nho gia thánh nhân kia chỉ giơ ra một ngón tay, nói một câu tương tự lão tú tài đêm nay, lấy thần thông to lớn chỉ điểm giang sơn định sóng gió, khiến con chân long kia bị ghim lại bất động ngay giữa không trung, khiến nước hồ lui lại mấy chục dặm, vì thế lúc này chân long đã tương đương với tự tiện lên bờ, hơn nữa gặp thánh nhân mà không lặn, cho nên thánh nhân bèn lột da rút gân nó, trấn áp dưới một khối đá hồ lớn như núi ở đáy nước, phạt nó ngủ đông ngàn năm không được xuất hiện trên đời.
Lần đó, trưởng bối dùng những lời tâm huyết dặn dò vãn bối nhỏ tuổi, tính tình những thánh nhân nho gia kia, nhất là ở trong văn miếu có thần đàn thần tượng, thật sự đều rất nóng nảy, nếu không vì sao sẽ có câu nói châm biếm “ra vẻ đạo mạo” chứ?
Lúc ấy lão giao mới nghi hoặc hỏi, thánh nhân nho gia có hành vi như vậy, không phải không tuân thủ quy tắc sao?
Trưởng bối phẫn uất trả lời, ngu xuẩn, ngươi đã quên quy tắc là ai tự tay đặt ra?