Nam nhân đưa tay chỉ phụ nhân, tức quá mà cười, nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn ngây thơ buồn cười như vậy. Ngươi cho rằng hoàng đế Đại Ly có thể có thanh thế hôm nay, là đi con đường luôn suôn sẻ hài lòng thuận ý? Đất một quận chúng ta còn như thế, thử nghĩ vương triều Đại Ly bản đồ rộng lớn cỡ nào, sẽ còn cân nhắc lợi hại như thế nào? Thân là vua một nước, những xấu xa và ẩn nhẫn trong đó, chắc chắn ngươi với ta không thể tưởng tượng nổi.”
Phụ nhân lặng lẽ không lên tiếng.
Nam nhân uống ngụm trà, dựa lưng vào ghế, hiện ra hết nét mệt mỏi, kéo kéo cổ áo, lẩm bẩm: “Ta là môn sinh nho gia, cho nên tu thân tề gia, tất nhiên sẽ dốc hết sức tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, nhưng ta còn là quan viên Hoàng Đình quốc, trên địa bàn có trăm vạn lê dân, cần giúp bọn họ có cuộc sống thái bình ăn no mặc ấm, cho nên ta sẽ không mọi chuyện đều lấy nhân nghĩa đạo đức để làm quan làm người. Bởi vì ta cần cúi đầu cúi người cầu người cầu pháp bảo từ các thế lực tiên gia, để chống đỡ các loại hạn hán thiên tai, cần tới cửa tặng lễ, khẩn cầu các sơn thủy hà bá mắt cao hơn đỉnh kia, cố hết khả năng giữ khí vận lại nhiều một chút ở trong quận của mình. Dưới núi dân chúng đói rét cũng vậy, thân hào đại tộc cũng vậy, chịu thiệt, bị các tiên sư bắt nạt làm nhục, ta chỉ có thể may vá bù lại, dỡ tường phía đông đắp tường phía tây, tận lực trấn an.”
Nam nhân nhắm mắt lại, “Nếu như không phải bè lũ xu nịnh như thế, ta đã sớm tự mình từ quan hoặc là vứt bỏ mũ quan, từ đó, khi tên tán tu kia dán phần bố cáo thứ nhất lên, hắn sẽ bị vị quận thủ đại nhân nào đó chủ động kết nối với thuỷ thần, mang theo binh mã và tu sĩ cùng nhau bắt lấy. Nếu không phải như thế, tối nay tán tu sau khi chết, ngay cả một tấm bia mộ cũng không có. Đương nhiên, người cũng đã chết rồi, sau khi chết có mộ bia hay không, có ai kính rượu hay không, có ai nhớ việc thiện hắn từng làm lúc còn sống hay không, thì có gì khác nhau chứ?”
Vị quận thủ đại nhân này đứng lên, tới cửa sổ, giọng trầm thấp, “Hoàng Đình quốc năm Gia Lộ thứ hai, cũng chính là mười năm trước, ba châu bao gồm cả Hạ Châu, ở giờ Tý ban đêm chấn động không ngừng, Hạ Châu nghiêm trọng nhất, nhà tranh tường thành từ miếu đều đổ, chết hơn sáu vạn người. Một tháng sau đó, cứ dăm ba hôm lại động một lần, cho đến cuối năm, toàn bộ sông lớn bắc bộ bao gồm Hàn Thực giang đã nổi sóng mãnh liệt, chỉ riêng quận ta, đã có gần trăm người chết đuối. Năm Gia Lộ thứ tư, Mậu Châu phía nam lại có hiện tượng lạ dời núi. Năm Gia Lộ thứ tám, tây nam Hành Châu mạng lưới đường thủy tung hoành, thuyền buồm vô số, vào đêm Trung Thu, đột nhiên có cháy to, thế lửa kéo dài hơn ngàn con thuyền, thi cốt hơn vạn người đều thành tro tàn.”