Hán tử không để bụng chuyện thằng nhóc này dám phạm thượng, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một viên đá xanh nhạt lấp lánh, đặt ở trên vai, “Đây là xà đảm thạch trong truyền thuyết, cho ngươi được mở mang kiến thức. Thuỷ tộc, nhất là Thuỷ tộc loài giao long, một khi nuốt vào bụng, chỉ cần có thể chống chọi không chết thì tu vi cảnh giới có thể một bước lên trời, hơn nữa không có hậu hoạn, tương đương linh đan diệu dược hạng nhất tiên gia.”
Đồng tử áo đỏ vội vàng hai tay đỡ lấy "khối đá khổng lồ cao bằng nửa người” kia, tò mò hỏi: “Ai tặng cho ngươi? Vì sao hắn không đưa thẳng cho con cá chép dùng tên giả Lý Cẩm kia?”
Hán tử lắc đầu nói: “Lúc ấy lười hỏi, bây giờ lười đoán.”
Đồng tử áo đỏ hai tay ôm mặt, khóc không ra nước mắt, “Ông trời ơi, ta sao lại vướng vào tên chủ nhân không biết tiến tới như vậy chứ, trời rủ lòng thương, để bồi thường, hãy thưởng cho ta một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xuất thân gia đình cao quý làm vợ đi?”
Hán tử lấy lại viên xà đảm thạch, trêu ghẹo nói: “Chỉ dựa vào bản thân ngươi? Kiếp sau đi.”