Chiều tà, ráng chiều nhuộm đỏ nửa vòm trời, rồi quyến luyến kéo theo bóng dài, chầm chậm khuất nơi chân trời. Màn đêm mang theo làn gió ấm áp, lặng lẽ buông xuống, bao trùm khắp đại địa.
“Mau lên, nhanh hơn nữa, các ngươi chưa ăn no sao?! Không biết lão gia ta sắp khát chết rồi ư?!”
Mã Hoa Đình ngồi trong kiệu, vén màn kiệu, đôi môi khô nứt trắng bệch hé mở, quát mắng đám gia nhân khiêng kiệu.
“Lão gia bớt giận, lão gia người xin hãy ngồi cho vững.”
Đám gia nhân khiêng kiệu đang chạy như bay không dám cãi lại, đáp một tiếng rồi khiêng kiệu phóng đi với tốc độ nhanh hơn.