Tiền đồng chỉ có mười đồng, nhưng lại nặng trịch, đặt trong lòng bàn tay thấy nặng tay vô cùng.
Đại bá nhìn mười đồng tiền trong tay, rồi lại nhìn khuôn mặt nhiệt tình hào phóng của Chu Bình An, nhất thời há hốc miệng, còn hơi co giật, há hồi lâu cũng không nói được một chữ nào.
“Thiên lý tống nga mao, lễ khinh tình ý trọng, đây cũng là chút tâm ý của chất nhi, đại bá chớ từ chối, chất nhi ở đây chúc đại bá kim bảng đề danh, khải hoàn trở về.” Chu Bình An nhét mười đồng tiền vào tay đại bá xong, nhếch khóe môi tùy ý nói một câu.
Nghe Chu Bình An nói vậy, miệng đại bá há càng lớn hơn.
Qua vài giây, đại bá Chu Thủ Nhân mới hoàn hồn lại, nhìn mười văn tiền đồng trong tay, mặt đầy vẻ chê bai. Mười văn tiền thì đủ làm gì chứ, đến tửu lâu ăn cơm ngay cả tiền một ấm trà cũng không đủ! Ngươi đường đường là Trạng nguyên Đại Minh, Hàn Lâm lục phẩm, mười văn tiền vậy mà cũng dám lấy ra, đại bá Chu Thủ Nhân chê bai không thôi.